vợ ơi đừng đi
Chương 1 - NovelToon Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! Chương 1 Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy.
Vợ ơi, đừng đi nữa! Anh sai rồi! Chương 19: Trong hai ngày sau đó cô ở lỳ trong nhàHạ Lan Châu, Dương Họa Y kẽm chế tâm trạngvô hình, chuẩn bị mang đơn ly hôn trở về nhà họ Dường nói rõ ràngmọi chuyện. Ban đầu cô trở về nước không phải là muốn ly hôn sao?
Vợ ơi, đừng đi nữa! Anh sai rồi! Chương 5. Chương trước Chương tiếp. Chương 5: Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên ngắt ngang màn giới thiệu của Dương Họa Y. Nhan Từ Khuynh lấy điện thoại di động ra, nhíu mày.
Để cha đi lấy lên!" Lê Vân Hàng đứng lên cười, trong mắt tràn đầy mãn nguyện. "Cha, cha cứ ngồi đi, để con đi là được rồi!" Lê Nhật Linh vỗ vỗ vào cánh tay của Lê Vân Hàng, rồi đứng lên. Xa nhà lâu như vậy, giờ phút này cô muốn làm nhiều việc hơn nữa cho dù là sức lực ít ỏi. "Bà ơi, bà ăn cái này đi!" "Ông ngoại, ông ăn cái này đi"
Đừng Đi! audio, Mới Cập Nhật: Chương 0, Thể loại: ngôn tình, sắc, 25+, loạn luân, ,Một câu chuyện loạn luân giữa cha con, vợ chồng, anh chị dâu. Chuyện bắt đầu từ lúc Phượng có nhân tình bên ngoài lập kế hoạch để chồng
Review Vợ ơi đừng đi. Năm 17 tuổi, Tang Tang ko mặt mũi căng băng rôn theo đuổi Đ K Hành, viết thư tình rồi làm cái đuôi của người ta cô cũng làm luôn. Tất cả những việc ko mặt mũi đó đều bị Đ K Hoài nhìn thấy hết. Nhưng Tang Tang chưa theo đuổi được Đ K Hành thì đã
Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi Bankso Vn. Văn Án 1Lộc Tang Tang lấy chồng sớm, cô gả cho bác sĩ Đoạn khoa chỉnh sĩ Đoạn có truyền thống bảo thủ, mặt mày nghiêm nghị, rất biết cách dạy dỗ người ta."Lộc Tang Tang, ăn không nói ngủ không nói.""Lộc Tang Tang, bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra."...Lời ăn tiếng nói hàng ngày Lộc Tang Tang bị quản thúc nghiêm ngặt, khổ không thể tả -"Khen anh nấu ăn ngon được không?""Không được.""Khen anh đẹp trai cũng không được?""Không được.""Được thôi! Em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa! Được chưa?!"Bác sĩ Đoạn sửng sốt một chút, lông mày hơi nhíu, "Cái này thì không được.""?"Văn án 2Vào hôm Lộc Tang Tang quyết định ly hôn với Đoạn Kính Hoài, tất cả bạn bè thân thích ở Nam Phương đều đến ngăn cản. Duy chỉ có Đoạn Kính Hoài là mặt không đổi sắc, phẫu thuật thuận lợi, công việc thuận người đều cảm thán, đây quả là một cuộc hôn nhân nữ không yêu, nam không ai có ngờ được trước một ngày đi đến cục dân chính, bác sĩ Đoạn không rượu không chè lại uống đến say mèm ở trước mặt mọi anh đỏ ngầu lôi kéo tay vợ mình, nói đi nói lại chỉ có một câu Tang Tang, đừng đi có được không?Tác giả truyện Manga & Bác sĩ khoa chỉnh dung chính "Đô thị tình yêu hôn nhân, ngọt vật chính Lộc Tang Tang, Đoạn Kính Hoài.
Hôn nhân là một trận cá cược, Lộc Tang Tang thêm chú thích "Cả đời này Đoạn Kính Hoài cũng không thích tôi." Văn Án 1 Lộc Tang Tang lấy chồng sớm, cô gả cho bác sĩ Đoạn khoa chỉnh hình. Bác sĩ Đoạn có truyền thống bảo thủ, mặt mày nghiêm nghị, rất biết cách dạy dỗ người ta. "Lộc Tang Tang, ăn không nói ngủ không nói." "Lộc Tang Tang, bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra." . . . Lời ăn tiếng nói hàng ngày Lộc Tang Tang bị quản thúc nghiêm ngặt, khổ không thể tả - "Khen anh nấu ăn ngon được không?" "Không được." "Khen anh đẹp trai cũng không được?" "Không được." "Được thôi! Em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa! Được chưa?!" Bác sĩ Đoạn sửng sốt một chút, lông mày hơi nhíu, "Cái này thì không được." "?" Văn án 2 Vào hôm Lộc Tang Tang quyết định ly hôn với Đoạn Kính Hoài, tất cả bạn bè thân thích ở Nam Phương đều đến ngăn cản. Duy chỉ có Đoạn Kính Hoài là mặt không đổi sắc, phẫu thuật thuận lợi, công việc thuận lợi. Mọi người đều cảm thán, đây quả là một cuộc hôn nhân nữ không yêu, nam không thương. Nhưng ai có ngờ được trước một ngày đi đến cục dân chính, bác sĩ Đoạn không rượu không chè lại uống đến say mèm ở trước mặt mọi người. Mắt anh đỏ ngầu lôi kéo tay vợ mình, nói đi nói lại chỉ có một câu Tang Tang, đừng đi có được không? Tác giả truyện Manga & Bác sĩ khoa chỉnh hình. Nội dung chính "Đô thị tình yêu hôn nhân, ngọt văn. Nhân vật chính Lộc Tang Tang, Đoạn Kính Hoài. 670 Hâm Mộ 1104 Chương Tr Số Chữ Cupid point 110,638 Cứ siêng năng và khiêm tốn Sống như rùa chầm chậm đi
Tối hôm qua, sau khi ói xong, Lộc Tang Tang gục tại phòng tắm, cuối cùng được Đoạn Kính Hoài đưa về phòng. Ngày hôm sau, do phải đến bệnh viện nên Đoạn Kính Hoài dậy sớm, bước ra khỏi phòng, anh thấy được vỏ lon bia ngổn ngang trong phòng khách, vô cùng hỗn độn. Anh nhíu mày đi đến bàn trà chuẩn bị dọn dẹp cho sạch sẽ, nhưng mùi rượu bia nồng nặc khiến anh khó chịu, anh đành phải cầm lấy điện thoại gọi điện cho dì giúp việc. Nói chuyện điện thoại xong, anh vốn chuẩn bị đi ra cửa, thế nhưng vô tình liếc mắt, lại thấy được cặp văn kiện để trên bàn trà, đó là bản kế hoạch về hạng mục chi giả mà Lộc Tang Tang làm. Anh lập tức nhớ tới vẻ mặt muốn khóc mà cố nén của Lộc Tang Tang tối ngày hôm qua. Thật ra, sau khi trở về từ bệnh viện anh đã hiểu, trong lòng anh có thành kiến, cho nên mới không nhìn thấy tất cả những việc cô làm. Đoạn Kính Hoài ngồi xuống, mở cặp văn kiện ra, tuy anh không phải thương nhân, nhưng sống ở một gia đình như vậy, những thứ mưa dầm thấm đất cũng không ít, vì thế anh có thể nhìn ra được sự dụng tâm của Lộc Tang Tang. Còn nữa, ngày hôm qua anh đã xem qua chi giả của Tiểu Nam ở bệnh viện, chất lượng tốt ngoài ý muốn. Xem một lát, Đoạn Kính Hoài lại cầm điện thoại lên, gọi thêm một cuộc nữa. "Chú Dương." "Ơ kìa, Kính Hoài à." Người đầu bên kia điện thoại vô cùng ngạc nhiên, "Hiếm có nha, nhóc con cháu có chuyện gì mà gọi chú thế?" Đoạn Kính Hoài rũ mi nhìn văn kiện trong tay, anh nói ngắn ngọn xúc tích "Có thứ muốn cho chú xem ạ." ** Sau khi Lộc Tang Tang thức dậy thì đã không thấy bóng dáng Đoạn Kính Hoài đâu nữa, không chỉ không thấy bóng dáng anh, phòng khách cũng đã được dì giúp việc lau dọn sạch sẽ. Cô đứng trong phòng khách trầm mặt một lát, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô trố mắt ôm đầu ngồi xổm xuống. "Fuck! Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Mắng thì mắng, hỏi thì hỏi, kỳ thật cô vẫn nhớ hết! Tối qua cô uống không ít bia, vừa mới thức dậy cô có thể nhớ không rõ, nhưng bây giờ nhìn thấy ghế sofa, cô nhanh chóng nhớ lại chuyện to gan lớn mật mà mình đã làm tối qua. Không ngờ cô dám động . . . miệng với Đoạn Kính Hoài. "Á á á ........ Đầu óc mình không bị gì đấy chứ!" Lộc Tang Tang ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào ghế sofa, cô nhớ kỹ ngày hôm qua cô Bá Vương ngạnh thượng cung, còn liều chết ôm Đoạn Kính Hoài hôn không chịu buông tay? Không đúng. . . Về sau dường như không hoàn toàn là cô đùa nghịch lưu manh? Anh đáp lại? Lộc Tang Tang từ từ đứng lên, anh đáp lại? Hay là, cô say đến nỗi hồ đồ? Reng reng - Điện thoại vang lên. Lộc Tang Tang dùng bộ mặt u sầu nhận điện thoại "Gì thế?" Nguyễn Phái Khiết "Ở đâu đó, có muốn ra ngoài ăn cơm không?" "Tớ vừa thức dậy." "Trời ạ, cậu là heo sao? Bây giờ là giờ nào rồi." Lộc Tang Tang ấn lên huyệt Thái Dương, "Ngày hôm qua tớ uống nhiều quá." "Cái gì? Cậu uống với ai, cậu quá đáng, đi uống rượu mà không gọi tớ." "Không có. . . Tớ uống ở nhà." "Cậu uống rượu ở nhà?! Đoạn Kính Hoài không nhét cậu vào bồn cầu sao?" Ngày hôm qua, bởi vì chuyện hạng mục mà cô phiền lòng muốn chết, lúc mua bia hoàn toàn không cân nhắc đến chuyện bệnh sạch sẽ của Đoạn Kính Hoài phác tác, sau đó đuổi cô ra khỏi nhà hay không. Bây giờ nghĩ lại, hình như tối qua, đoạn Kính Hoài có vẻ rất rộng lượng. "Nói ra sợ cậu không tin, tối qua anh ấy còn ngồi bên cạnh tớ cùng uống bia, phì . . . Uống trà mới đúng." "Hả?" . . . Một tiếng sau, Lộc Tang Tang ngồi xuống trong một phòng bao, đối diện là bạn tốt Nguyễn Phái Khiết. "Nói nào ngay, tớ cũng không ngờ lá gan mình lại lớn đến thế, tớ uống quá nhiều." Lộc Tang Tang hoảng hốt nói. Nguyễn Phái Khiết cười đến run rẩy, "Cậu nói thử xem có buồn cười không, mỗi lần cậu động tay động chân với người ta đều liên quan đến rượu bia." "Một lời khó nói hết . . . Haizz, chuyện năm đó không hoàn toàn là do rượu mà." Lộc Tang Tang xoa trán, nhớ lên lần đó, cô cảm thấy hơi "Buồn cười." Bữa tiệc ngày đó, có người tính kế Đoạn gia, cô gái kia muốn "Thất thân" với Đoạn đại thiếu gia, gả vào hào môn hoàn thành mộng đẹp, kết quả cuối cùng ai ngờ đánh bậy đánh bạ, Lộc Tang Tang uống say tiến vào căn phòng đó. Tiếp theo, một người dưới tác dụng của cồn, một người dưới tác dụng của thuốc mà điên loan đảo phượng một trận, đến khi tỉnh lại, hai người đều mơ màng. Dưới lớp chăn, hai người không mảnh vải che thân, mà bên cạnh bọn họ, các trưởng bối kích động đến nỗi muốn lao lên đánh người. . . Tóm lại, lần đó hẳn là lần gây họa lớn nhất của cô, cũng là kiếp nạn lớn nhất của Đoạn Kính Hoài. "Có điều hai người là vợ chồng, hôn một cái thì đã sao? Dù cho thật sự có chuyện gì cũng chả có vấn đề." Nguyễn Phái Khiết nói. Lộc Tang Tang nghĩ lại, "Có lý." "Vì vậy cậu buồn cái gì?" Lộc Tang Tang sờ mũi, "Không biết, tớ chỉ cảm thấy là lạ." "Được rồi, vợ chồng ân ái, là chuyện tốt." Nguyễn Phái Khiết nói "Đúng rồi, hạng mục của cậu thế nào, thất bại hả?" Nói đến chuyện này, Lộc Tang Tang cúi đầu, "Thất bại." "Chậc, có phải nhà cậu thiên vị hơi quá đáng rồi không?" "Tớ quen rồi, chỉ là chỗ mẹ tớ . . ." Lộc Tang Tang buồn bực uống một hớp rượu, "Tớ không muốn bà ấy thất vọng." Thật ra, mẹ cô còn khó khăn hơn cô nhiều, một người phụ nữ không có bối cảnh như bà dừng chân ở Lộc thị đã là chuyện không dễ dàng, bị làm khó dễ khắp nơi, tuy ba cô cũng đứng ra bảo vệ vợ mình, nhưng có nhiều chuyện ông cũng thân bất do kỷ. Mẹ cô muốn con gái mình tranh thủ nhiều lợi ích hơn nữa, âu cũng vì nghĩ cho tương lai của con gái. Mà đương nhiên ngay từ nhỏ cô đã không muốn mẹ mình chịu thiệt thòi, song sự thật chứng minh, có rất nhiều chuyện không phải cứ nỗ lực là đạt được. Sau khi cơm nước xong, Lộc Tang Tang đi đến công ty ngồi ngây ngốc ở đó. Gần đến giờ tan tầm, Chung Thanh Phân đột nhiên gọi điện cho cô. Thật ra ngày hôm qua bà cũng gọi điện cho cô, thế nhưng do tâm trạng không tốt nên cô không nhận. "Tang Tang, chiều nay về nhà ăn cơm đi." "Không được," Lộc Tang Tang nói tiếp "Con còn có việc." "Con thì có việc gì, sao thế, không dám về nhà?" Lộc Tang Tang nhíu mày, "Mẹ nói gì kỳ vậy, sao con lại không dám về nhà?" "Mẹ biết, hạng mục kia bị Lộc Thừa hớt tay trên nên con không vui, không sao đâu, lần sau mẹ nói ba con dành cái tốt hơn cho con." Chung Thanh Thân an ủi cô, "Nhưng thỉnh thoảng con phải trở về nhà ăn cơm chứ, xem như là thăm mẹ đi." Lộc Tang Tang thở dài một hơi, có chút đè nén "Vậy mà mẹ cũng bỏ qua được." Chung Thanh Phân "Được rồi, được rồi, buổi tối nhớ về nhà ăn cơm, à nhớ đi cùng Kính Hoài đấy." Lộc Tang Tang "Anh ấy còn làm việc nữa." "Hỏi xem thằng bé tan tầm chưa, tan tầm thì cùng đến đây." "Dạ. . . " Ở chung với người nhà trong một thành phố chính là phiền phức như vậy, hôm nay sang nhà chồng ăn cơm, ngày mai đến nhà mẹ đẻ ăn cơm, đi đâu cũng phải bày ra dáng vẻ vợ chồng ân ái. Lộc Tang Tang gọi cho Đoạn Kính nói rõ đầu đuôi, cô vốn nghĩ anh sẽ không rảnh, kết quả không ngờ hôm nay anh có thể tan tầm đúng giờ. Vì vậy, Lộc Tang Tang chỉ có thể kiên trì đến bệnh viện chờ. Cô dừng xe ở bãi đỗ xe bệnh viện, cô ngồi trong xe, suy nghĩ về cảnh ngày hôm qua. Vừa rồi khi nói chuyện điện thoại, hai người đều ăn ý không nhắc tới tối hôm qua, nhưng Lộc Tang Tang biết, chuyện này không thể trốn tránh, đợi lát nữa anh lên xe nhất định phải nói gì đó mới được. Đợi trên xe hơn mười phút, cô nhìn thấy Đoạn Kính Hoài từ xa đi tới. Anh vừa đi vừa nghe điện thoại, sau khi đến gần, anh dùng tay gõ lên cửa sổ phía ghế lái phụ hai cái. Lộc Tang Tang hạ cửa sổ xe xuống thì thấy anh gật đầu ý bảo cô chờ một chút. Đoạn Kính Hoài mang đến cho người ta cảm giác hơi lạnh, lạnh đến kiêu ngạo. Nhưng mà hết lần này đến lần khác ở rất nhiều mặt, anh vô cùng lịch sự, đối với ai cũng thế. Hai phút sau, anh cúp máy ngồi vào xe. "Tôi lái đi nha." "Ừ." "Đêm nay chắc anh không có hẹn đâu nhỉ?" Lộc Tang Tang đạp chân ga. Đoạn Kính Hoài lắc đầu. Lộc Tang Tang "Vậy thì tốt rồi, phiền anh về nhà với tôi một chuyến, mẹ tôi bảo tôi phải trở về với anh. Đoạn Kính Hoài thản nhiên đáp "Chuyện nên làm." Lộc Tang Tang nhìn anh một cái rồi lái xe rời khỏi bệnh viện. Từ bệnh viện đến nhà cô hơi xa, trên đường đi, trong xe vô cùng yên tĩnh, Lộc Tang Tang cảm thấy lúng túng đến đáng sợ, cô đưa tay mở nhạc. Sau khúc nhạc dạo với giai điệu sôi nổi, giọng ca của một nhóm thiếu niên truyền tới - Cả khoang xe tràn ngập bầu không khí cháy hết mình vì thanh xuân. Nghe nhạc, Lộc Tang Tang cảm thấy tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, Đoạn Kính Hoài nghiêng đầu, đối với guu âm nhạc của Lộc Tang Tang, anh từ chối cho ý kiến. "Này, anh từng nghe bài hát này chưa?" Lộc Tang Tang tìm đề tài nói chuyện. "Chưa nghe." "Anh chưa từng nghe qua sao? Đây là tiết mục rất nổi tiếng của chương trình chọn ca sĩ, tôi còn bỏ phiếu cho em trai nhỏ trong đó nữa, à. . . Tên gọi là gì ấy nhỉ, rất có tài năng, cũng đặc biệt đáng yêu. Đoạn Kính Hoài ". . ." "Lần trước có một tập Dương Nhân Hi nhận lời mời làm khách quý, cậu ấy mang về cho tôi một bản có chữ ký, sau đó không biết tôi ném đi nơi nào rồi, xong quên mất luôn." Lộc Tang Tang nói tiếp "Có điều mấy em trai nhỏ đó có chí hướng lắm." Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái "Cô già lắm sao?" Lộc Tang Tang "Không già, nhưng tôi đã kết hôn rồi." Đoạn Kính Hoài hơi khựng lại một chút, "Ý của cô là, kết hôn sẽ không còn chí hướng nữa?" "À.. . Không phải!" Lộc Tang Tang phản ứng kịp, suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi, "Làm sao có thể, kết hôn với bác sĩ Đoạn sao lại không có chí hướng được, mỗi ngày tôi đều tràn trề chí hướng, sức sống bắn ra bốn phía!" Đoạn Kính Hoài hơi cong môi, "Lắm mồm quá." Lộc Tang Tang cười to hai tiếng, sau đó cô đột nhiên thăm dò, "Đúng rồi, chuyện tối hôm qua. . ." Nụ cười Đoạn Kính Hoài bỗng phai nhạt mấy phần. Lộc Tang Tang lén nhìn anh, "Tối qua không phải tôi cố ý đâu, con người tôi chính là như vậy đấy, sau khi uống say rất dễ dàng to gan lớn mật." "Cô biết thì tốt rồi." "Có điều, hình như hôm qua không chỉ mình tôi chủ động?" Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh trong chớp mắt. Thấy Đoạn Kính Hoài không trả lời, Lộc Tang Tang vốn không xác định cũng vững tin rồi. Cô ngạc nhiên liếc nhìn Đoạn Kính Hoài "Vì thế anh cũng hôn tôi rồi, chúng ta đều coi như không chịu thiệt đúng không?" Đoạn Kính Hoài hít một hơi, "Lộc Tang Tang." "Tôi sẽ không nói xin lỗi đâu." Lộc Tang Tang thả lỏng, "Tôi còn lo anh giận tôi nữa kìa, cũng may không phải mình tôi đơn phương đùa bỡn." Đầu lông mày Đoạn Kính Hoài hơi nhíu lại. Lộc Tang Tang quay hẳn sang nhìn anh một cái, chẳng qua là cái nhìn này rơi vào môi anh, "Nói đi phải nói lại, bác sĩ Đoạn à." Đoạn Kính Hoài nhìn sang. Lộc Tang Tang chỉ chỉ vào môi mình, không sợ chết nói "Môi của anh vẫn rất mềm, trước sau như một." ". . . " Da mặt Lộc Tang tang mới là dày trước sau như một. Đùa giỡn Đoạn Kính Hoài xong, nghĩ lại mà sợ nhưng trong lòng cũng vô cùng sung sướng, cô thật sự cảm thấy đầu óc mình có bệnh, khi không lại thích động thủ trên đầu thái tuế*. * ý nói mạo phạm người có quyền có thế. Lái xe hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến Lộc gia. Mẹ Chung Thanh Phân của cô đã chờ sẵn ở trước cửa, thấy hai người bọn họ tới, bà cực kỳ nhiệt tình ôm lấy. . . Cánh tay Đoạn Kính Hoài. "Ai ui Kính Hoài, con đã đến rồi, vừa tan tầm có mệt không, cơm nước đã sẵn sàng, hai đứa con mau vào nhà đi." Ở trước mặt người lớn Đoạn Kính Hoài vô cùng lễ phép, anh thu hồi vẻ mặt thối hoắc vì bị cô trêu chọc, sau đó khách sáo chào hỏi Chung Thanh Phân. ==== Chị Lộc quả là điếc không sợ súng
Sáng tạoĐăng video Quản lý videoPhân tích dữ liệuQuản lý tương tácTrang chủAnimeThịnh hànhMục lụcTrực tiếpĐăng nhập để xem nội dung liên chúng tôiLiên hệ chúng tôiTải ứng dụngĐiều khoản sử dụngChính sách riêng tưKhiếu nại vi phạm© 2023 Bilibili Phản hồi Báo xấu24 Lượt xem18/05/2022Hài hước kênh 0 Người theo dõi 413 VideosĐề xuất cho bạnTất cảAnime703Nữ sinh hài hước thể hiện sự ức chế với độ đãng trí của mẹ và anh traihaihuochàittHài hước kênh634 Lượt xem021Rem 😍AnimeEdit2k5 Lượt xem305Cách xử lý khi gặp biến thái😂😂😂haihuochàittHài hước Lượt xem319Câu chuyện xin tiền hohc thêm và cái kếtHài hước kênh34 Lượt xem113Thanh niên số nhỏ nhất năm😂Hài hước kênh28 Lượt xem219Thách bạn xem mà k cười🤣Hài hước Lượt xem140Khi chuyên toán dạy conHài hước Lượt xem112Lớp học vẽ có gì vui 🤪Hài hước kênh716 Lượt xem214Đừng bao giờ cà khịa trẻ con🤣Hài hước Lượt xem227Nỗi niềm của những người chân dàiHài hước Lượt xem200Khi Nam Tào hoá rồng p2Hài hước kênh15 Lượt xem501Tấm chiếu mới đi làm giang hồ 😂Hài hước kênh87 Lượt xem113Ruồi sa bể phốt 😆😆😆Hài hước kênh29 Lượt xem125Ám hiệuhaìhuochàittHài hước kênh28 Lượt xem102Cà khịa cực mạnh🤣Hài hước kênh30 Lượt xem150Tự dưng vỡ mồm 😂Hài hước kênh15 Lượt xem138Troll kiểu cười ẻ 😂Hài hước kênh16 Lượt xem231Đi test covit😆😆😆Hài hước kênh22 Lượt xem127Chuyện hồ sơ thi đại họcHài hước Lượt xem114Haha niceHài hước kênh19 Lượt xemTrang chủ>Vợ ơi rm đừng đihaihuochàitt>Bình luận GửiKhông thấy gì đâu
Sau đó hỗn loạn thế nào Lộc Tang Tang không biết, cô chỉ biết bên ngoài chăn yên lặng một lát thì nổ tung. Giọng ai cũng có, âm điệu người sau cao hơn người trước một bậc. Thời gian oanh tạc qua đi, mọi người lần lượt ra ngoài, nghe bên ngoài không còn một tiếng động, Lộc Tang Tang mới dám ló đầu ra ngoài. Nhưng chăn trên người cô lại bị Đoạn Kính Hoài đè chặt, dường như sau khi mọi người đi hết, anh vẫn giữ nguyên tư thế đè chăn che chắn cho cô, phòng ngừa cô lộ hàng. Khó khăn lắm mới ló đầu ra được, thấy mặt mày Đoạn Kính Hoài vẫn ửng đỏ, cô nhỏ giọng đề nghị "Hay là anh cầm quần áo đi vào toilet? Em ở đây không nhìn lén anh đâu." Mắt Đoạn Kính Hoài nhìn thẳng về phía trước, không dám chuyển ánh mắt sang nhìn cô, ". . . Được." "Vậy nhận tiện anh ném quần áo lên giường giúp em đi." "Ừ." Tiếng động rất nhẹ, Đoạn Kính Hoài bước xuống giường. Quần áo Lộc Tang Tang đều nằm trên mặt đất, nói thật anh cũng không hiểu tại sao mình lại kéo váy áo cô ra nông nỗi này. . . Sau khi nhặt váy lễ phục của cô lên, anh nhìn thấy quần lót và áo bra rơi ngay bên cạnh. Màu hồng nhạt, còn là ren nữa, thật khó ra tay. Giằng co một hồi lâu, Đoạn Kính Hoài hít sâu, nhặt lên, ném lên giường. "Em mặc mau đi." Lộc Tang Tang không trả lời, đợi đến khi nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, cô mới bò ra khỏi chăn, sau đó chịu đựng cảm giác không thoải mái lan tràn khắp cơ thể, nhanh chóng mặc quần áo vào. Mấy phút sau, Đoạn Kính Hoài và Lộc Tang Tang đứng trước giường, đối mặt nhìn nhau. Hiện tại Lộc Tang Tang cảm thấy vớ vẩn và hoang đường hết sức! Người cô sợ nhất là Đoạn Kính Hoài, từ trước đến nay cô chưa từng dám lỗ mãng trước mặt anh, bây giờ thì hay rồi. . . Lại đè người ta! Không, có lẽ là bị đè! Có điều những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng chính là. . . Tất cả mọi người đều đã biết, ngay cả Đoạn Kính Hành cũng. . . Lộc Tang Tang bụm mặt, thật lòng không biết giải thích thế nào. Miệng lúc nào cũng nói thích người ta, kết qua lại lên giường với anh trai người ta! Chuyện này, cmn muốn người ta nghĩ thế nào đây?! Ngay tại lúc nội tâm Lộc Tang Tang âm thầm giao chiến, Đoạn Kính Hoài lại hướng mắt về phía giường lớn, trên đó có một vệt màu đỏ sậm, chứng tỏ sự thật rành rành. Từ nhỏ anh đã hưởng nền giáo dục truyền thống, hơn nữa con người càng có nguyên tắc. Bởi thế bất luận ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, thì một người đàn ông như anh cũng nên chịu trách nhiệm. Tuy anh biết rõ Lộc Tang Tang có ý với em trai mình, nhưng cũng may Đoạn Kính Hành đã từng nói không có ý tứ kia. Bằng không, việc này anh cũng không biết phải giải quyết thế nào. "Lộc Tang Tang, nếu em đồng ý, chúng ta. . ." "Không phải anh muốn nói muốn lấy em chứ?" Lộc Tang Tang cắt ngang lời anh. Đoạn Kính Hoài không đáp lời, xem như là cam chịu. Trong nháy mắt, tóc tai cô dựng đứng hết cả lên, nhưng mà suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô không phải là kết hôn có gì sai, mà là người như Đoạn Kính hoài, không ngờ anh lại nói muốn lấy cô?! Trong tiềm thức của cô, con người này lạnh lùng đến đáng sợ, tính tình cũng quái gở không giống ai, vậy mà nói muốn kết hôn với cô! Có cưới hay không, có muốn lấy chồng hay không, chuyện này hai người không thể nào tự quyết định được, bởi vì bọn họ biết rõ còn hai đại gia đình ngoài kia đang tính thay bọn họ. Sau đó, Lộc Tang Tang bị người nhà đưa về, Đoạn Kính Hoài bị ông cụ Đoạn phạt quỳ. Lộc gia và Đoạn gia đều muốn giữ thể diện, lúc ấy người biết chuyện thật sự quá nhiều, vì để bảo vệ danh dự con gái nhà người ta và danh dự gia tộc, ông cụ Đoạn quyết định liên hôn với Lộc gia, đến lúc đó có thể giải thích với bên ngoài, đôi vợ chồng son có quan hệ hôn thê hôn phu, việc này có thể giải quyết êm đẹp. Sau đó nữa, Lộc Tang Tang ầm ĩ với người trong nhà, vì lợi ích, vì mẹ, vì bản thân mình, lại càng vì đám người Lộc Sương xem thường mẹ con cô, muốn tranh giành lợi ích, đầu cô nóng lên nên đã lập tức đồng ý. Năm năm sau, vị hôn phu Đoạn Kính Hoài của cô cuối cùng cũng du học nước ngoài trở về, hai người chiếu theo lời đính ước năm xưa, kết hôn. Sau khi kết hôn Đoạn Kính Hoài đi Hồng Kông, nửa năm sau mới về, tiếp theo hai người bắt đầu cuộc sống như bây giờ. . . Từ đó đến nay, người Đoạn gia chưa bao giờ hối hận, Đoạn Kính Hoài cũng không có. Mà trong vài năm kia Lộc Tang Tang đã hiểu rõ nhiều thứ, cô từ từ trưởng thành, đối với chuyện tình cảm càng ngày càng lạnh nhạt, kết hôn hay không kết hôn, điều quan trọng nhất với cô chỉ có một, đó là đến cùng, cuộc hôn nhân này có thể mang lại cho cô những gì. Trước đây cô cảm thấy kết hôn với Đoạn Kính Hoài sẽ có thêm một chỗ dựa và ủng hộ, nhưng hiện tại cô phát hiện, dường như còn có gì đó rất khác. Ví dụ như việc cô cảm thấy khúc gỗ mục Đoạn Kính Hoài rất thú vị, trêu chọc anh bất tri bất giác đã trở thành thú vui nho nhỏ của cô. Hơn nữa mỗi lần anh giúp đỡ cô, cô thật sự có cảm giác được che chở. Nói thật ra, cảm giác này khá tốt. ** Hàn huyên cùng Nguyễn Phái Khiết một lát, hai người tiếp tục dồn máu vào các cửa hàng, điên cuồng mua sắm. Sắc trời dần tối, rốt cuộc hai người cũng cảm thấy mỹ mãn trở về nhà. Lúc Lộc Tang Tang về nhà, Đoạn Kính Hoài còn chưa về, cô tẩy trang tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi xuống sofa, gửi tin chắn wechat quấy rầy ông xã nhà cô. [Tôi đói bụng. Hai phút sau, Đoạn Kính Hoài trả lời tin nhắn của cô. [Ăn cơm. Lộc Tang Tang [Không muốn ăn cơm dì giúp việc làm, tôi muốn ăn mì hoành thánh. Khi nào anh về?" Đoạn Kính Hoài [Chuẩn bị lái xe. Lộc Tang Tang [Thật sao? Vậy về đến dưới lầu, anh thuận đường sang tiệm mì hoành thánh ở cư xá bên cạnh, mua giúp tôi một phần nha! Chờ một lát, Đoạn Kính Hoài vẫn không trả lời. Lộc Tang Tang hầm hừ, chuyện này cũng không muốn làm! Đúng là máu lạnh vô tình! Bụng đói đến cồn cào, nhưng mắng thầm Đoạn Kính Hoài xong Lộc Tang Tang vẫn ngồi phịch trên sofa như khúc củi mục, hôm nay đi dạo phố cả ngày, hai chân cô thật sự mỏi rã rời. Nằm ườn trên sofa hơn một tiếng đồng hồ, cửa chính bỗng vang lên tiếng động, có người vào nhà. Biết là Đoạn Kính Hoài đã về, nhưng Lộc Tang Tang vẫn không quay đầu nhìn ra cửa, tầm mắt một lòng đặt vào điện thoại. Mãi đến khi - Cô ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc. Cô khẽ giật mình, mạnh mẽ ngồi bật dậy, "Anh mua mì hoành thánh cho tôi hả?!" Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái, dường như có chút không hiểu. Chẳng phải chính cô bảo anh mua sao? Lộc Tang Tang cười phớ lớ, "Tôi nghĩ anh không trả lời có nghĩa là không mua cho tôi." Nói xong, cô đứng dậy đi đến trước mặt anh, "Thơm quá đi, đưa tôi đưa tôi." Đoạn Kính Hoài đưa chiếc túi trên tay cho cô, sau đó còn nhắc nhở một câu "Đi đến phòng ăn." Vốn định ngồi xuống sofa, Lộc Tang Tang khựng lại, "Ặc, được rồi!" Cô đổi phương hướng, đi đến bàn ăn trong phòng bếp. Sau khi mở nắp hộp mì hoành thánh, mùi thơm càng đậm hơn, mấy quán ăn nhỏ dưới lầu cư xá kia quả là báo vật ẩn nấp. Lộc Tang Tang cầm muỗng, không thể chờ đợi mà ăn một miếng, "Ôi ôi, nóng, nóng quá!" Đoạn Kính Hoài cũng đi vào phòng bếp, "Có người giành ăn với cô à?" Lộc Tang Tang há mồm hà hơi, cô nói không rõ lời "Không có bỏ rau thơm và hành tây. . . Đoạn Kính Hoài, không ngờ anh biết tôi không ăn mấy thứ này." Đoạn Kính Hoài cầm ly nước đi ra, "Còn không ăn tỏi." "Sao cái gì anh cũng biết hết vậy?" Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái, "Cô từng nói." "Tôi, tôi từng nói?" Lộc Tang Tang cẩn thận hồi tưởng một chút, "Lúc nào?" Đoạn Kính Hoài trầm mặc hai giây, "Lần sau có rảnh đến bệnh viện kiểm tra đầu óc, trí nhớ cô không tốt." Lộc Tang Tang ". . ." Lộc Tang Tang hậm hực ăn hết cả bát mì hoành thánh, sau khi ăn xong cô đi trở ra phòng khách thì thấy Đoạn Kính Hoài đang đọc sách ở đó. Cô đi tới, tò mò hỏi anh "Này, cuối cùng tôi nói với anh mình không ăn mấy thứ kia lúc nào?" "Tự mình nhớ đi." "Tôi không nhớ nổi, hoàn toàn không có ấn tượng." Lộc Tang Tang nghĩ nghĩ ngợi ngợi một hồi, đột nhiên cô có chút thẹn thùng nói "Nhưng mà mấy chi tiết nhỏ nhặt này mà anh nhớ lâu đến thế, anh rất để tâm đến tôi nha." Ngón tay lật sách của Đoạn Kính Hoài hơi khựng lại, ". . . Trí nhớ tôi tốt." "Thật sao?" Dư quang trong mắt Đoạn Kính Hoài thấy được vẻ mặt mập mờ từ từ tiến lại gần của Lộc Lang lang, trống ngực anh bỗng nhảy lên, một giây sau anh duỗi tay chặn đầu cô lại, "Cô muốn làm gì?" Lộc Tang Tang dừng lại, "Tôi chỉ tò mò thôi, rốt cuộc tôi nói với anh lúc nào nhỉ? Nói cho tôi biết đi." Đoạn Kính Hoài hít sâu một hơi, vô cùng bất đắc dĩ, "Sáu bảy năm trước, cái hôm mà cô giăng băng-rôn." Giăng băng-rôn! Sắc mặt Lộc Tang Tang hơi vi diệu, từ từ nhớ ra. Cô nhớ ngày hôm đó cô mè nheo muốn đi ăn trưa với Đoạn Kính Hành, kết quả sau đó không ngờ có cả Đoạn Kính Hoài, bữa cơm ấy đặc biệt lúng túng, ăn chưa xong cô đã chạy trối chết. "Ồ. . . Nhớ rồi." Cô không muốn nhắc đến chuyện xấu hổ trước kia nên ngồi đứng đắn trở lại, "Anh mua cho tôi ăn rồi, vậy anh thì sao, anh đã ăn chưa?" Đoạn Kính Hoài nhìn cô, biết rõ cô muốn đổi chủ đề. Lộc Tang Tang gãi đầu, "À. . . Nếu chưa ăn anh có thể hâm nóng đồ ăn dì giúp việc làm là có thể ăn. Tôi đến thư phòng đây, còn phải vẽ tranh nữa." Nói xong, cô chạy đi nhanh như chớp. Ánh mắt Đoạn Kính Hoài dõi theo bóng lưng cô, mãi cho đến khi cửa thư phòng bị cô đóng sầm lại. Kỳ thật, anh cũng không biết tại sao có một số việc anh lại ghi nhớ lâu đến thế. Từ trước đây rất lâu Lộc Tang Tang đã xuất hiện trong cuộc đời anh, ồn ào, ầm ĩ, bắt mắt, lúc nào cô cũng khiến anh phải thay đổi nhận thức. Cảm xúc trong tình cảm của anh vô cùng lạnh nhạt, cho nên cách Lộc Tang Tang thể hiện tình yêu cuồng nhiệt năm xưa thu hút ánh mắt anh. Anh không hiểu cũng không có tình cảm với cô, nhưng anh vẫn không khống chế nổi bản thân chú ý đến cô. Rốt cuộc cô là con người thế nào? Đại khái người ngoài không biết, Đoạn Kính Hoài năm đó lại nảy sinh mấy vấn đề này với cô gái nhỏ lanh lợi hoạt bát thường ríu rít bên cạnh em trai mình. ** Trong khoảng thời gian này, hạng mục chi giả của Lộc gia được Đoạn gia giới thiệu, tiến vào rất nhiều bệnh viện và cơ sở y tế. Bởi vì giá cả và chất lượng rất tốt, cho nên chi giả này vô cùng được người tàn tật chào đón. Song Lộc Tang Tang cũng không phải người đắc ý tự mãn, cô trính một phần dự toán lập quỹ hỗ trợ những hoàn cảnh như Tiểu Nam, lắp đặt miễn phí cho những bạn nhỏ không có điều kiện, hơn nữa còn hỗ trợ chi phí chữa trị. Chuyện này vô tình được báo chí tung hô, cũng chính vì như vậy Lộc thị nhận được tiếng thơm trong lĩnh vực từ thiện, ba cô Lộc Nghiêm Huy vô cùng cao hứng, trong hội nghị công ty còn khen cô trước mặt cổ đông, ngay cả Lộc Sương cũng nói sau lưng là cô dùng chiêu bài giả nhân giả nghĩa. Thật lòng Lộc Tang Tang hoàn toàn không ngờ việc mình làm lại có ảnh hưởng lớn như vậy, ban đầu cô làm chỉ vì Tiểu Nam, cô đã từng chỉ biết nhìn vào lợi nhuận không sai, nhưng được Đoạn Kính Hoài nhắc nhở, lại trải qua lần Tiểu Nam nằm viện kia. . . Cô đã thành tâm thành ý muốn làm gì đó cho những người tàn tật này. Chỉ thế thôi. Chẳng qua là người khác nghĩ thế nào không quan trọng, dù sao con người cô chính là như thế, bản thân cô cảm thấy xứng đáng là được. Hôm nay là chủ nhật, Lộc Tang Tang rảnh rỗi đến thăm viện phúc lợi. Thời gian trước cô đã đồng ý sẽ dẫn Tiểu Nam đến công viên trò chơi, cho nên hôm nay cô đến thực hiện lời hứa. "Tiểu Nam." Lộc Tang Tang vừa bước vào thì gặp Tiểu Nam chuẩn bị đi ra. "Chị, chị đến rồi." "Ừ, em chuẩn bị xong chưa." "Xong rồi ạ." Tiểu Nam nói "Chị, anh trai kia không đến ạ?" Lộc Tang Tang "Hả? Anh trai nào?" "Chính là bác sĩ Đoạn đấy ạ." Tiểu Nam nói tiếp "Trước đây chẳng phải chị đã nói sẽ nhờ anh ấy đi theo giúp em hả?" Lộc Tang Tang thoáng ngạc nhiên, cô chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi, ai ngờ nhóc con này lại nhớ. ". . . Hôm hay dường như anh ấy không có đi làm." "Vậy chúng ta gọi bác sĩ Đoạn cùng đi đi!" Cô nhớ đến gương mặt khó đăm đăm của Đoạn Kính Hoài, lại tưởng tưởng đến khuôn mặt khó đăm đăm đó đến chơi ở công viên trò chơi, Ồ. . . Chắc là thú vị lắm! "Thế nhưng chị dám gọi anh ấy." "Hả? Bác sĩ Đoạn là chồng chị mà." "Dù là vậy chị cũng không dám gọi." Lộc Tang Tang suy nghĩ một chút, cô ranh mãnh nói "Nhưng mà đối với bệnh nhân anh ấy lại vô cùng kiên nhẫn hiền lành đó nha, rất tậm tâm." "Vậy để em gọi, em cũng từng là bệnh nhân của bác sĩ Đoạn mà!" Tiểu Nam hưng phấn giơ tay, hoàn toàn không có cảm giác bị người lợi dụng. Mà Lộc Tang Tang "Lợi dụng" trẻ con xong thì nhướng mày, lòng vui như trẩy hội đưa điện thoại di động cho Tiểu Nam, "Được thôi, em thử xem."
Đọc truyện Vợ ơi, đừng đi nữa! anh sai rồi! full miễn phí được cập nhật nhanh nhất tại Review Vợ ơi, đừng đi nữa! anh sai rồi!, Vợ ơi, đừng đi nữa! anh sai rồi! review mới nhất và hay nhất chỉ có tại Truyện Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! Đây là câu chuyện đồng cốt ra chương nhanh! Team chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Dương Họa Y nghe rất rõ nét lời buôn chuyện của không ít nữ giúp việc nhà bọn họ Nhan, cũng nhưng cô chẳng còn tí tương đối sức nào để chú ý đến nó nữa. Chuyến bay về nước vừa mới kéo lâu bền hơn mười tiếng đồng hồ đeo tay và hiên giờ cô chỉ muốn ném mình lên chỗ ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào phòng ở mẹ Lâm vừa mới chỉ, Dương Họa Y cởi chiếc váy liền thấm những giọt mồ hôi xuống bỏ mặc đôi giầy cao gót nbọn họn dưới chân. Khóa kéo ngay bên cạnh hông eo nên cô phải mất hơn nhiều sức để mở nó, làn váy thoán thùg trượt xuống đánh tháo thân thể trảng ngần chẳng thua sút gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm giặt bị ai đó xuất kho và người nam nhi chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông vừa mới đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi thân thể, hoàn toàn có thể nói Dương Họa Y không hề một mhình ảnh vải che thân. Không ngờ đến sự mở cửa bất ngờ của anh, cô vội quay phắt đi và giơ hai tay lên che ngực. “Dương Họa Y, em chưa hẳn Cảm Xúc mình có lỗi, em không tồn tại lỗi gì với anh hết” Bàn tay của Hạ Huy Thành chậm rãi trượt khỏi người cô, cũng nhưng thú vui trong ánh mắt lại đau xót “Anh nói những điều trên có đồng nghĩa với việc anh không muốn giành giật đồ vật gi nữa, em vừa mới có 1 cuộc đời xuất sắc, anh tự nguyện buông tay.” Anh ấy yêu cô từ trong dĩ vãng, cho đến hiên giờ, và cà mai sau, đã luôn luôn là cũng như vậy. Nhưng cậu không thề nói 1 cách thức trắng trợn cũng như. vậy được. Vì cô vừa mới thuộc người có hộ gia đình rồi, anh cũng không hề đơn thân nữa. Một mình gánh vác hai hộ gia đình, thứ anh hoàn toàn có thể làm chỉ được đến đây thôi. “Thực xin lỗi…cám ơn anh” Hàng nghìn chữ muốn nói đến cuối chỉ được nói ra trong vỏn vẹn sáu chữ này. Hạ Huy Thành tĩnh tâm cười “Không sao, các bạn ôm nhau lần cuối được không?” Dương Họa Y cười nội địa mắt, và mờ rộng vòng tay hướng về phía cậu. Hạ Huy Thành cúi người xuống ôm cô. Một cái ôm nghỉ thức thông thường xuyên, cũng nhưng trong người hai người biết cái ôm này đó là nói tthường xuyên dần dần biêt cho hai người. Cánh cửa phòng riêng bị đá ra mắt phát lên một tiếng “Rầm!” Cà hộ gia đình ba người vừa đi chưa được bao xa thì bị bác bảo quản còn lại. Rất khó để làm sao đứa tthấp nín khóc, lúc này lại bị dọa khóc lớn hơn, cổ bọn họng cũng như sắp bị xé toạc ra, khóc đến lặng người đi, làm người xung quanh thấy rất phiền toái. Sau đó Dương Họa Y mới bóc rời khỏi Hạ Huy Thành, khó hiểu nhìn ba người. Bạn có muốn đọc thêm truyện Dưới vương triều cổ đại
vợ ơi đừng đi