sau ly hôn tạ thiếu vả mặt hàng ngày
Tạ Phong Trần chạy xe đến tòa cao ốc Hải Thành ở trung tâm thành phố, Lâm Nhan và Tạ phu nhân vừa nhìn thấy hàng loạt cửa hàng của những thương hiệu cao cấp phía bên ngoài, dưới đáy mắt đều lóe lên ánh sáng hưng phấn, nóng lòng muốn thử, chuẩn bị làm một cuộc càn
*** Vả mặt hàng ngày 2 *** Trước khi ly hôn, Lâm Nhan hỏi: Anh thật sự muốn ly hôn với tôi à? Tạ thiếu cười lạnh: Hôn nhân như vậy, thêm phút nào là giày vò phút đó.
Sau ly hôn (tạ thiếu vả mặt hằng ngày) - (Chương 78) - Tác giả Lựu Cảnh Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
[Hoàn] Sau ly hôn, Tạ thiếu vả mặt hàng ngày LƯU Ý CHƯƠNG TIẾP THEO « Chương Trước. Quản Lý . [Hoàn] Sau ly hôn, Tạ thiếu vả mặt hàng ngày; LƯU Ý CHƯƠNG TIẾP THEO; Giới Thiệu. Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới
Sau Ly Hôn, Tạ Thiếu Vả Mặt Hàng Ngày - Lâm Nhan (Truyện full) Nội dung Truyện Sau Ly Hôn, Tạ Thiếu Vả Mặt Hàng Ngày của tác giả Lựu Cảnh - Lâm Nhan có thói quen trước khi ngủ uống một chút rượu vang đỏ để giúp ngủ ngon và dưỡng nhan.Đêm nay, cô mơ thấy một giấc mơ thật đẹp, trong mơ cô gặp được
Chương 1: xuyên sách. Chương 1: Xuyên sách. Editor: Ballantine's - Cô bé nhà bên ám ảnh vì hằng hà sa số thành ngữ của tác giả. Hải Thành, biệt thự Thiên Hải. Không khí bên bờ biển mang theo một chút mùi mằn mặn, ẩm ướt, từng cơn sóng biển vỗ vào dải đá ngầm, những
Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi Bankso Vn. Lâm nhan xuyên thành cẩu huyết văn pháo hôi nữ xứng, trong sách lâm nhan đối nam chủ yêu sâu sắc, lại trời xui đất khiến gả cho nam xứng đại lão, vì phá hư nam nữ chủ cảm tình không chuyện ác nào không làm, cuối cùng rơi vào cái thân bại danh liệt, hậm hực mà chết kết cục. Mới vừa xuyên qua tới, lâm nhan đã bị tiện nghi lão công bức bách ly hôn. Lâm nhan nghĩ đến nữ xứng kết cục, đầu chó bảo mệnh, quyết định rời xa nữ chủ cùng nàng các đại lão, sảng khoái đáp ứng ly hôn. Nguyên tưởng rằng ly hôn sau có thể hoàn toàn thả bay tự mình, ai biết chồng trước đại lão lại ngạnh sinh sinh thấu đi lên. *** vả mặt hằng ngày 1*** Bắt đầu, lâm nhan kêu Lão công. Đại lão đương trường tạc mao Ngươi đầu óc có bệnh! Sau lại, đại lão bức lâm nhan Nhan nhan, kêu lão công. Lâm nhan hừ lạnh Cẩu nam nhân! *** vả mặt hằng ngày 2***
"Chuyện của cô ta không liên quan đến tôi, sau này không cần nhắc lại nữa." Tạ Phong Trần tùy ý liếc nhìn tài liệu Trần Sảng gửi đến, trực tiếp xóa Phong Trần luôn luôn thận trọng, mỗi một sự vật, sự việc hay một người nào đó thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của mình, thì sẽ có rắc là tốt, hoặc là phụ nữ tên Lâm Nhan này từ trước tới giờ đều chỉ đem đến những rắc rối thật tệ cho đây tên của cô xuất hiện rất nhiều lần trong cuộc sống của anh, thậm chí còn nhiều hơn so với cuộc hôn nhân đã duy trì suốt hai năm, trực giác nhạy bén của thương nhân nói cho anh biết đây không phải là một dấu hiệu tốt."Vâng, ông chủ." Trần Sảng ngoại trừ đồng ý, còn cảm thấy chẳng biết đường nào mà lần, rõ ràng ông chủ yêu cầu cậu đi điều tra, cuối cùng lại giống như đang trách cậu xen vào chuyện người khác ông chủ như kim dưới đáy biển, càng ngày cậu càng tìm không được cũng đoán không ra."Đúng rồi, chiều nay ông cụ có gọi điện thoại đến yêu cầu ngài về nhà cũ một chuyến, có lẽ gần đây Lâm tiểu thư quậy hơi quá, nên bên kia cũng nghe thấy phong thanh gì đó." Trần Sảng xoay người định rời đi, bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, ảo não vỗ đầu mình một cái, nhanh chóng thông báo một chút."Cậu đi xử lý đi, cố gắng giấu giếm, chờ sau khi ông nội làm phẫu thuật xong thì tôi sẽ khai báo, cậu đi về trước đi." Tạ Phong Trần lập tức nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng hiện lên một chút bực do người phụ nữ tên Lâm Nhan kia, ly hôn rồi cũng không chịu yên thân, phiền Sảng nhìn thấy sắc mặt ông chủ không tốt, bàn chân như bôi mỡ mau chóng chuồn ra ngoài thở hổn hôm sau, mới sáng sớm Lâm Nhan đã thức dậy sửa soạn bản thân vô cùng duyên dáng, sau đó mang theo một số đồ vật trực tiếp đến quán cà phê gặp Tiêu Bạch."Chuyện hủy hợp đồng của Giang Dã anh đã hỏi thăm rồi, anh ta ra mắt bằng vị trí Á quân trong cuộc thi "Âm thanh hy vọng", ký hợp đồng với Truyền thông Thánh Âm. Từ đó đến nay, công ty để anh ta ra một ca khúc đơn không nổi cũng không chìm, sau đó thì không có thêm tài nguyên nào khác nữa. Không đến ba tháng, độ hot của Giang Dã đã giảm xuống, giá trị bản thân lại không cao, nếu như anh ta muốn hủy hợp đồng, giai đoạn hiện tại, cần phải thanh toán một lần ba trăm vạn tiền vi phạm hợp đồng cho công ty.""Ba trăm vạn? Sao công ty đó không đi cướp đi? Bọn họ cũng không cho Giang Dã tài nguyên gì, anh ta không kiếm được tiền, đương nhiên sẽ không có cách nào hủy hợp đồng, đây là dự định phải kéo chân anh ta đến chết à?" Sắc mặt Lâm Nhan trắng bệch, chỉ cảm thấy có một cỗ lửa giận xông thẳng lêи đỉиɦ đầu."Cho nên anh mới nói chuyện của Giang Dã không nên quản, hơn nữa, tính cách Giang Dã bướng bỉnh, lúc tham gia cuộc thi nhân duyên cũng không tốt, vốn có hy vọng đạt được Quán quân, cuối cùng bị đóng băng thành vị trí Á quân, nghe nói là đắc tội với người trong giới...""Không nên quản cũng phải quản, anh còn muốn ôm cây rụng tiền không? Tiểu Bạch Bạch, anh cần cứu anh ta ra khỏi vũng bùn mà không được mất sợi lông nào." Lâm Nhan cau mày, cô cảm thấy mình như Alexander Đại Đế*.*Alexander Đại Đế 20 tháng 7, 356 TCN – 11 tháng 6, 323 TCN, là Quốc vương thứ 14 của nhà Argead ở Vương quốc Macedonia 336 TCN – 323 TCN, nhưng ít dành thời gian cho việc trị quốc tại quê nhà Macedonia. Trong suốt Triều đại của mình, ông chủ yếu dành thời gian cho quân sự, các cuộc chinh phạt, và được xem là một trong những vị tướng thành công nhất trong lịch sử, người đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà người châu Âu thời đó biết đến trước khi qua đời; và vì thế ông thường được xem là một trong những chiến lược gia quân sự vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại. Một số tư tưởng của Alexander Đại Đế như người chỉ huy cần phải kích động được sĩ khí ba quân, phải bảo vệ được tính mạng của binh sĩ và phải biết cách tận dụng những điểm yếu của kẻ thù, chiến thắng chỉ có thể giành được bằng lòng dũng cảm và sự phục tùng của ba quân đối với chủ tướng, chứ không phải bằng số lượng."Thằng nhóc kia vóc dáng cũng đẹp trai, anh cũng đã nghe anh ta hát, quả thật rất có thực lực, nhưng anh thật không biết em thấy cái tên chán đời này có tiềm năng gì sau này sẽ vô cùng nổi tiếng, trong tay em cũng có bao nhiêu tiền đâu, nếu cứ giúp anh ta đền hợp đồng, coi chừng quay đầu lại mất cả chì lẫn chài, xôi hỏng bỏng không." Tiêu Bạch mang vẻ mặt miễn cưỡng, muốn khuyên Lâm Nhan từ bỏ, sợ con nhóc kia suy nghĩ nông nổi chỉ giữ được nhiệt huyết trong vài ngày. Anh thật sự sợ cô vừa ly hôn xong đã làm lụn bại hết tất cả tài sản."Lại chi thêm ba trăm vạn thì em cũng trở thành kẻ nghèo rồi, còn nữa, hôm nay em đến là muốn nhờ anh giúp em bán biệt thự Thiên Hải đi." Lâm Nhan mang vẻ mặt bất đắc dĩ nói ra quyết định của mình."Bà cố nội, em điên rồi à? Vì một người xa lạ mà ngay cả căn nhà Tạ thiếu đưa cho em, em cũng dám bán sao?" Sắc mặt Tiêu Bạch tối sầm, vô cùng kích động."Tiểu Bạch, nhà là vật chết, người là sống. Còn không bằng đổi thành tiền rồi mang đi đầu tư! Em cũng không muốn nửa cuộc đời sau phải trải qua trong nghèo túng và chán nản." Lâm Nhan không chút khách khí trợn mắt xem thường, nguyên chủ của cô đã đủ suy nghĩ không thông rồi, không ngờ tới Tiêu Bạch lại càng không suy nghĩ thoáng bằng nữa."Xem tốc độ tiêu tiền phá của của em như vầy, có bao nhiêu tiền cũng không đủ..." Tiêu Bạch phỉ nhổ, không còn gì để nói, nhưng nhìn bộ dạng tâm ý đã quyết của Lâm Nhan, lại nói "Xem ra em đã quyết tâm phải tự ra làm riêng rồi, nhưng mà hợp đồng của em với công ty còn ba năm nữa mới kết thúc đó.""Em cũng đâu có tính hủy hợp đồng đâu, em để cho anh từ chức ra ngoài làm một mình thôi, em đầu tư cho anh lấy cổ phần, sau này anh chia hoa hồng cho em là được." Lâm Nhan nhún nhún vai, không để ý chút nào nói, cũng không coi trọng chuyện này."Vậy mà cô lại nghĩ ngon ăn như vậy à, chỉ ngồi chờ chia tiền. Ông đây vất vả lắm mới có chỗ đứng vững chắc trong công ty, vì một câu của cô mà phải vâng lời đi từ chức à? Lâm Nhan, cô còn là người hay không?" Tiêu Bạch trợn mắt liếc Lâm Nhan một cái, cảm thấy con nhóc này gần đây thay đổi không phải chỉ lớn một chút đâu."Tiểu Bạch Bạch, nếu anh không làm nên sự nghiệp của riêng mình, tương lai làm sao có thể ngẩng đầu ở nhà họ Tiêu, dù anh trai anh đối với anh không tệ, nhưng còn những người khác ở nhà họ Tiêu thì sao! Anh tự làm một mình đi! Hiện tại thiên thời, địa lợi, nhân hòa, chỉ thiếu một ngọn gió đông là anh thôi." Lâm Nhan cảm thấy bản thân mình thật sự là lao tâm khổ trí muốn chết, khuyên bảo hết nước hết cái, khuyên cả nửa ngày may đầu óc Tiêu Bạch cũng sáng sủa, biết cô vì tốt cho anh, cũng biết chuyện này có thể thực hiện được, cuối cùng đồng ý trở về sẽ làm đơn thôi quan trọng đã làm xong rồi, Lâm Nhan không chút khách sáo nào sai khiến Tiêu Bạch cùng đi mua những vật dụng của nhà mới với mới có nội thất hoàn thiện, Lâm Nhan có thể xách vali vào ở luôn, nhưng trước khi cô chuyển nhà vẫn còn phải mua một số đồ Nhan mua không ít đồ vật linh tinh, cả cốp xe cũng không đóng được, Tiêu Bạch xách đồ đến mức đầu đầy mồ hôi, nghiến răng nghiến Lâm Nhan thì nhẹ nhàng thoải mái, không biết xé được tấm bìa cứng từ chỗ nào, không ngừng quạt lên mặt Tiêu Bạch, mang vẻ mặt chân chó "Thật vất vả cho Tiểu Bạch Bạch! Đại ơn đại đức tiểu nữ xin ghi khắc cả đời, đêm nay sẽ dẫn anh đi thả lỏng thật tốt.""Anh cảnh cáo em, không cho phép lại tiếp tục đến hội sở nữa." Tiêu Bạch vô cùng hung ác cảnh cáo, người phụ nữ Lâm Nhan này ly hôn xong thì không tim không phổi, anh thật sự lo lắng cô chơi với lửa, không thèm quan tâm đến cô nữa, nhẫn nhục chịu khó xách đồ xong thì chạy như bôi mỡ vào chân, giống như là chỉ cần anh chậm một giây, Lâm Nhan sẽ giữ anh lại tổng vệ sinh nhà mới Nhan hậm hực, con quỷ nhỏ, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ trời tối đen, màn đêm buông xuống, đèn hai bên đường tự động sáng lên, một mình Lâm Nhan đi vào một cửa hàng thịt nướng bên đường, ăn no nê rồi dẹp đường hồi ngờ mới vừa bước vào cửa thì nhìn thấy dì giúp việc sốt ruột đứng chờ ở cửa, nhỏ giọng nói "Lâm tiểu thư, sao trễ như vậy cô mới về, ông cụ đã chờ cô cả nửa ngày rồi."Ông cụ Tạ?Ông nội của Tạ Phong Trần à?Là nhân vật lớn số một số hai của Hải Thành thế hệ trước, ông ấy đến đây làm gì vậy?Lâm Nhan nheo mắt, trong lòng có dự cảm không tốt, năm phút đồng hồ sau, Lâm Nhan tìm cớ trốn trong phòng gọi điện Sảng nhìn thoáng qua màn hình cuộc gọi hiển thị người gọi đến... Lâm tiểu thư?Trời đã tối, cô ta gọi điện thoại cho cậu để làm gì vậy?"Lâm tiểu thư, ngài tìm tôi à?" Giọng điệu Trần Sảng cũng coi như lễ phép."Trợ lý Trần, phiền anh chuyển lời cho Tạ Phong Trần một tiếng, ông nội anh ta đến đây." Lâm Nhan nhớ tới ánh mắt kia của ông cụ, có một cái đầu mà muốn to thành hai cái luôn."Tại sao ông cụ lại đến tìm cô? Cô có nói chuyện ly hôn ra không vậy?" Trần Sảng rùng mình một cái, nghe như sấm nổ bên tai, giọng nói cũng có chút run giáo nhà họ Tạ vô cùng nghiêm khắc, cả đời ông cụ Tạ hận nhất là chuyện con cháu coi chuyện tình cảm hôn nhân như trò đùa, bây giờ sắp tới lúc phải phẫu thuật, chuyện này nếu để ông cụ biết chẳng phải là thiên hạ đại loạn hay sao?"Chưa nói, nhưng ông cụ không có chuyện thì sẽ không đến, ông ấy lại không thích tôi, tôi tính mang giấy chứng nhận ly hôn đưa cho ông ấy xem." Lâm Nhan thẳng thắn nói."Không được, Lâm tiểu thư, coi như tôi cầu xin ngài, ngàn vạn lần không thể mang chứng nhận ly hôn đưa cho ông cụ xem, cơ thể của ông cụ không tốt, nếu không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì có lẽ cô sẽ không chịu trách nhiệm nổi đâu." Trần Sảng sốt ruột ngắt lời Lâm Nhan, đứng dậy đi thẳng đến văn phòng, vẻ mặt sốt ruột mở loa ngoài mang đến trước mặt ông chủ mình, "Lâm tiểu thư, tôi đưa điện thoại cho ông chủ nói chuyện với ngài."Tạ Phong Trần vừa nghe đến ba chữ "Lâm tiểu thư" thì sắc mặt không hài lòng, đôi mắt lạnh lùng trừng Trần Sảng, không phải đã nói chuyện của cô ta không liên quan đến anh rồi sao?Trần Sảng dùng hai ba câu giải thích từ đầu đến đuôi, lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy ông chủ đã dùng giọng điệu ra lệnh nói một câu, cũng ném di động lại "Nếu cô dám nói hươu nói vượn một chữ thì tự gánh lấy hậu quả, ngoan ngoãn ở đó chờ tôi qua."Lâm Nhan nhìn thấy cuộc trò chuyện bị ngắt giữa chừng, trong lòng không hiểu sao có một ngọn lửa dâng lên, chỉ là một tên chồng trước mà dám ra lệnh cho cô cũng không phải thuộc hạ của anh ta, anh ta coi mình là cọng hành gì vậy?Trong lòng Lâm Nhan rất không thích, nhưng cũng không dám ở lại trên lầu quá lâu, sợ khiến cho ông cụ nghi bình ổn tâm trạng rồi tiện đường bước đến thư phòng cầm một hộp trà đi xuống cụ Tạ tóc đã hoa râm, một tay chống gậy batoong, một tay đặt sau lưng đi xung quanh xem xét phòng khách, đôi mắt khôn khéo mà có thần, thoáng nhìn còn có chút hung dữ nhưng sao cơ thể lại không tốt?Lâm Nhan thuận tay đón lấy sữa trong tay người giúp việc, bước qua, "Ông nội, ông uống chút gì đi."Ông cụ Tạ nhìn thấy ly sữa, nhíu mày, bất mãn nói "Ta chỉ uống trà, ta từ xa chạy lại đây một chuyến mà ngay cả một ly trà cô còn tiếc với ta à?"Lâm Nhan không hiểu sao bị làm khó dễ, cũng không nổi nóng, chỉ cười tủm tỉm đặt sữa ở trước mặt ông cụ, "Ông nội đang đổ oan cho con, lúc nãy lên lầu con đã lấy trà cho ông rồi mới xuống đó, nhưng buổi tối uống trà không tốt cho sức khỏe, uống sữa giúp ngủ ngon hơn, còn có thể bổ sung Canxi, hộp trà này, ông mang về nhà rồi uống sau nhé!""Ngụy biện, học thuyết xằng bậy, ta uống trà bao nhiêu năm nay, chưa từng khó ngủ ngày nào, cô đúng là lừa gạt, lươn lẹo, ghét bỏ thân già của ta sao?" Ông cụ Tạ giống như một đứa trẻ, không thèm nghe Lâm Nhan nói nhưng mà cũng giơ tay nhận lấy ly Nhan bất đắc dĩ, nhưng lại không thể so đo cùng với một ông cụ, "Vậy nếu không con để dì cắt cho ông chút trái cây nhé?""Cô đi." Ông cụ Tạ vung tay lên, sai bảo Lâm Nhan không chút khách sáo."Vâng ạ, con đi ngay." Lâm Nhan như trút được gánh nặng, vui vẻ hớn hở đi, ông cụ này tính cách quái đản như vậy, cô chỉ mong sao được đi cắt trái cây, ít tiếp xúc không, cô thật sự sợ bản thân không khống chế được lật tẩy chuyện ly hôn cụ Tạ trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Lâm Nhan xoay người bước đi, con nhóc kia từ khi nào lại biết ngoan ngoãn nghe lời như vậy?Nó kết hôn với cháu trai ông hai năm, đừng nói hiếu thảo gì đó với ông, ngay cả lễ Tết cũng chẳng bước vào nhà cũ của nhà họ Tạ thăm ông một lần, cả ngày đều bận rộn chụp ảnh, đóng phim bên ngoài, làm giống như mình không phải là cháu dâu của nhà họ Tạ phải nói tính tình nó hư hỏng đến không chịu nổi à?Không phải nói nó kết hôn với Tiểu Phong hai năm cũng không có sắc mặt tốt sao?Làm sao con nhóc kia lại không giống trong lời đồn chút nào vậy?Lâm Nhan cũng không nghĩ nhiều như vậy, trong tiểu thuyết, tất cả mọi người trong nhà họ Tạ đều không hài lòng đứa cháu dâu là Lâm Nhan, nếu không phải ông cụ Tạ biết cháu trai nhà mình và Lâm Nhan bị người khác bắt gian nhất định bắt cháu trai mình chịu trách nhiệm, khư khư cố chấp, chỉ sợ cuộc hôn nhân này cũng không thành Nhan cảm thấy ông cụ toàn thân quang minh lỗ lạc, ngược lại cũng là một nhân vật tài ba. Dù không thích cô nhưng vẫn đến nhà, cô thì không thể nói ra sự thật nên chỉ có thể chịu đựng, cô sẽ tính sổ với Tạ Phong Trần trái cây xong, Lâm Nhan bưng ra cho ông cụ, ông cụ còn nói đã đói bụng, ánh mắt mang hàm ý không chút nào che giấu chăm chú nhìn Lâm Nhan, ý tứ rất rõ ràng là để Lâm Nhan đi làm cơm Nhan rất muốn từ chối, nhưng từ chối một ông lão bảy tám mươi tuổi thì rốt cuộc cô cũng không đành lòng."Con rất ít khi nấu cơm, nếu ông không chê thì con sẽ nấu." Lâm Nhan làm công tác dự phòng trước rồi trở lại nhà bếp, cô có chút không biết bắt đầu từ giúp việc nhìn thấy cô, rất nhiệt tình muốn giúp cô, hiếm khi nói nhiều như vậy "Lâm tiểu thư, ông cụ cố ý làm khó dễ cô, có lẽ là đang cố ý thử thách cô đó!"Lâm Nhan không rõ lý do, "Thử thách tôi làm gì?"
Đôi lời của người reup Từ chương 81 đến 100 hết, minh sẽ dịch thô theo cách hiểu của mình theo bản convert, sẽ có chút sai sót do mình không phải dân edit chuyên nghiệp, nhưng về cơ bản thì nội dung sẽ không khác lắm. Xin đừng soi xét câu cú, ngữ pháp quá mức mọi người đọc truyện vui vẻ ^o^============================Hôm Lâm Nhan trở lại Hải Thành, cũng không biết vì cái gì, Tạ Phong Trần phá lệ nhiệt tình, như là mấy đời chưa từng khai trai, Lâm Nhan bị lăn lộn đến nỗi không thể nào ngủ hôm sau, Lâm Nhan đang ngủ đến mơ mơ màng màng, đã bị nam nhân lên gọi ăn sáng, sau đó bồi hắn cùng đi công mắt Lâm Nhan gần như không mở ra được, lười nhác nằm im bất động, "Không muốn đi, vừa mệt vừa đau""Văn phòng của anh có phòng nghỉ, qua bên kia cũng có thể ngủ. Em khó được lúc ở nhà, không thể bồi anh nhiều nhiều chút sao?" Cẩu nam nhân lại là không khỏi tự quyết định giúp cô mặc quần áo, giúp cô rửa mặt, bế lên xe, hoàn toàn coi cô thành kẻ tàn phế, đưa tới công một đường, Lâm Nhan bị cẩu nam nhân bế lên văn phòng, thiếu chút nữa bị những ánh mắt của đám nhân viên trong công ty hắn soi quá cô cũng không thèm để ý, những ánh mắt đánh giá đó, đơn giản là đang suy đoán cô cùng Tạ Phong Trần có quan hệ gì thôi, dù sao lúc trước ở cửa toà án, mẹ Lâm đánh cô cái tát, mặt Tạ Phong Trần đã bị cho ra ánh sáng, hiện giờ có rất nhiều người tò mò bọn họ có quan hệ như thế lại nói tiếp chính là đối tượng yêu đương, nhưng hai người lại là quan hệ vợ chồng cũ, cái đó có điểm phức tạp, Lâm Nhan cũng lười giải thích với người phòng Tạ Phong Trần rất khí phái, phù hợp với gam màu lạnh mang phong cách bá đạo tổng tài, Lâm Nhan cũng không có hứng thú, heo héo ngồi ở trên sô pha, thắt lưng tựa vào gối dựa, có chút ăn không ngồi rồi."Còn mỏi?" Tạ Phong Trần ôn nhu dò lúc Trần Sảng mang bữa sáng tiến vào, nhìn đến ông chủ nhà mình ôn nhu như nước, bộ dáng, ừm, còn có chút kỳ chưa tới công ty, diễn đàn trong công ty liền nổ tung, đều nói ông chủ hôm nay mang theo nữ minh tinh Lâm Nhan tới công ty, hai người này có phải hay không muốn công khai tình yêu, còn có không ít nhân viên hỏi hắn, Lâm Nhan có phải là bà chủ tương lai Sảng tâm tình còn rất phức tạp, Lâm tiểu thư hai năm trước chính là bà chủ thật, hiện tại thực cũng không phải, nhưng xem ở ông chủ hiện tại với vẻ mặt simp chúa, quả thực là bị Lâm tiểu thư ăn đến gắt gao, nơi nào còn có nửa phần khí phách sắc bén trên thương trường, lúc này vị trí bà chủ trừ bỏ Lâm tiểu thư, chỉ sợ cũng không có khả năng là người quá hắn khẳng định không thể để phía dưới nhân viên tùy ý đàm luận việc riêng tư của ông chủ, đánh xuống một trận cảnh cáo, mọi người đều im bặt như ve sầu mùa đông."Em ăn một chút gì rồi lại ngủ tiếp." Tạ Phong Trần tiếp nhận bữa sáng từ trong tay Trần Sảng, tự mình động thủ đem hộp cơm đặt ở trước mặt Lâm Sảng cảm thấy mắt như mù, ông chủ như vậy, hận không thể tự mình đút từng miếng đến miệng Lâm tiểu thư, dường như đang hầu hạ tổ tông, mùi chua tình yêu bay đến quá nồng, có nhất thiết phải ngược chó độc thân đến thế không, Trần Sảng thấy muốn bảo mệnh đầu chó của mình, rất có ánh mắt mà lui ra Nhan thực chất cũng không như vậy yếu ớt, chính là eo đau chân đau mệt đến không chịu được, đầu mơ mơ màng màng, tùy tiện ăn hai cái bánh bao gạch cua, lại bị ép uống lên một ly sữa bò liền đi ngủ Nhan cũng không biết Tạ Phong Trần nghĩ như thế nào, buổi sáng như con khỉ bị người người vây xem chưa thấy đủ, giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm, chiều còn muốn mang theo cô ở công ty lắc lư một mắn buổi chiều hắn đi mở họp, Lâm Nhan rốt cuộc có thể nhàn rỗi, ngồi trên sô pha xem kịch nhân vừa mới đi được một lúc, một nữ bí thư liền tiến vào, một hồi đưa trái cây, một hồi đưa điểm tâm, một hồi đưa nước trà, làm Lâm Nhan đều có điểm chịu không được, quá nhiệt Nhan bảo đối phương không cần lại đưa, nữ bí thư còn nói ông chủ ra lệnh nhất định phải hảo hảo chiếu cố Nhan bất đắc dĩ thở dài, thật vất vả chờ đến nam nhân hồi văn phòng, nam nhân lại là một trận hỏi han ân cần, như là sợ nàng cảm giác không thoải mái hoặc là nhàm chán, tùy thời sẽ bỏ đi như trước, Lâm Nhan thật sự là nhịn không được, "Anh có thể đừng như thế với em không, ừm, quan tâm quá mức? Làm em thực khẩn trương.""Không phải, anh là lo lắng em lần đầu tiên đến công ty, sẽ cảm thấy nhàm chán.""Lo lắng em nhàm chán còn để cho em tới bồi anh, người tốt người xấu anh đều đảm đương, em còn nói được cái gì." Lâm Nhan dở khóc dở cười."Lâm Nhan, anh thích em tới công ty bồi anh, công tác rất nhiều vừa ngẩng đầu có thể nhìn đến em, liền cảm thấy an tâm." Còn nói, khi trở lại văn phòng xử lý văn kiện, Lâm Nhan vẫn như cũ đang xem kịch bản."Nếu an tâm phải ngoan ngoãn công tác, như thế nào còn có bộ dáng này? Dường như em đang khi dễ anh? Không phải tới công ty bồi anh sao? Về sau em có rảnh giữa trưa tới tìm anh ăn cơm, đến lúc đó anh đừng ngại phiền." Lâm Nhan có điểm cạn lời."Như thế nào sẽ, cầu mà không được." Nam nhân đôi mắt sáng ngời, như là đã nhận được món quà kinh hỉ ngoài ý muốn."Ha hả ~ nam nhân miệng, quỷ gạt người! Anh bây giờ nói vậy, ai biết tương lai sẽ biến thành như thế nào." Lâm Nhan cười nhạo một tiếng, căn bản không tin, nam nhân khi yêu ngươi, dù có làm trời làm đất cũng vẫn không than một lời, nhưng một khi thay lòng đổi dạ, chỉ cần thở thôi cũng là tội chết."Em không tin anh." Đôi mắt Tạ Phong Trần hơi trầm xuống, nhìn Lâm Nhan trên mặt không chút để ý biểu tình, trong giọng nói tràn đầy chắc Nhan cười cười, "Thật cũng không phải, em biết anh quan tâm em, nhưng thế sự biến đổi thất thường, tình lữ chi gian, ưng thuận hứa hẹn trong nháy mắt kia đại khái đều là thiệt tình, nhưng thời điểm vi phạm vào hứa hẹn, cũng là thiệt tình làm không được, em không thích đem tương lai nói chắc chắn."Tạ Phong Trần ánh mắt hơi ảm đạm, trong lòng có một chút đau xót, hắn cho rằng chính mình rất thiếu cảm giác an toàn, nhưng sâu trong nội tâm Lâm Nhan lại so với hắn còn không có cảm giác an toàn không biết chính mình nơi nào làm không tốt, vẫn là bởi vì sự tình ly hôn lúc trước làm cô có khúc mắc, nhưng hứa hẹn tại đây một khắc có vẻ như thế yếu ớt vô lực, "Vậy anh sẽ không hứa hẹn, đem hết thảy để lại cho thời gian đi chứng minh.""Vâng, đều giao cho thời gian, anh mau đi công tác, em cũng xem kịch bản, sớm một chút tan tầm cùng đi siêu thị mua đồ ăn đi, em làm món ngon cho anh." Không khí có điểm ngưng trọng, Lâm Nhan theo bản năng muốn kéo ra đề tài, lảng tránh vấn đề cũ có xu hướng đi xuống, chủ động đề ra nấu cơm cho hắn, xem như bồi thường đi!Cô vừa mới như vậy trở lại, hắn phỏng chừng bị tổn thương, nhưng sự tình tương lai ai biết được, hiện tại suy nghĩ rối rắm nhiều như vậy cũng không có lời giải."Được." Một câu đó của Lâm Nhan, Tạ Phong Trần nháy mắt cảm thấy trong lòng tiêu tán, còn đối với buổi tối tràn ngập chờ quá Lâm Nhan chỉ ở nhà ngây người một ngày, điện thoại Sở Mộ Trầm liền đánh lại đây, "Lâm Nhan, em chừng nào thì tới Bắc Thành?""Ngày mai đi máy bay.""Chuyến bay mấy giờ? Anh đi tiếp em." Sở Mộ Trầm thực khách khí."A, không cần phiền toái như vậy, em đến bên kia sẽ tự mình kêu taxi đi khách sạn liền ổn." Lâm Nhan tự nhiên ngượng ngùng phiền toái người khác, huống chi, cẩu nam nhân mặt đen đến muốn chết, hiện tại gắt gao nhìn chằm chằm di động của cô, hận không thể theo đường tín hiệu bay qua đánh người, có chút dọa người."Em khách khí như vậy làm gì? Em đường xa mà đến, tốt xấu để anh tẫn trách một chút lễ nghĩa của người địa phương, ngày mai em tới rồi gọi điện thoại cho anh, anh mời em ăn cơm."Lâm Nhan "......"Cô còn không có đáp ứng mà ta!Đại lão quá nhiệt tình, cô nếu như vẫn cố từ chối có vẻ thực không lễ phép, "Vậy được rồi, 11 giờ sáng mai em đến sân bay, cùng nhau ăn cơm trưa đi!"Lâm Nhan cúp điện thoại liền đối mặt với ánh mắt Tạ Phong Trần thanh lãnh âm u, "Ngày mai anh cũng đi với em."
Tác giả Lựu Cảnh Thể loại Đô Thị, Hiện Đại, Ngôn Tình, Nguồn Sưu tầm Link đọc sau ly hôn tạ thiếu vả mặt hàng ngày Tôi không chắc liệu chồng tôi có bị như vậy không, nhưng tôi biết rằng anh ấy không thích tự nấu ăn. Anh ấy thích đi ăn cùng bạn bè và thưởng thức bữa ăn của mình mà không phải lo nấu nướng hay chuẩn bị. Anh ấy không ngại đi ăn ở nhà hàng, nhưng anh ấy thấy việc chuẩn bị bữa ăn rất khó khăn. Anh ấy cũng không thích ăn trước mặt mọi người vì anh ấy cảm thấy không thoải mái khi bị coi là người thích phô trương. Vì vậy, khi chúng tôi quyết định kết hôn, chúng tôi đã quyết định thực hiện một kế hoạch ăn kiêng để cho phép cả hai được khỏe mạnh và hạnh phúc cùng một lúc. Chúng tôi bắt đầu bằng cách loại bỏ tất cả đồ ngọt Tag hằng truyện
Từ trước tới giờ Lâm Nhan không thích thể hiện sự yếu đuối, dù mắt cá chân bị thương cũng vẫn luôn cố chịu đựng, một câu cũng không nói, ai biết Tạ Phong Trần vừa đến đã phát hiện ra, còn quan tâm cô ở trước mặt mọi người như vậy, không thể nghi ngờ là đủ cho cô mát lòng cô phức tạp không phân biệt nổi nữa, cảm động không cả mọi người đều trách móc cô, chờ xem trò cười của cô, chỉ có mỗi anh, trong mắt chỉ có mình cô, quan tâm cô có đau hay nháy mắt Lâm Nhan nhìn Tạ Phong Trần đều là mang theo quầng sáng rực rỡ, người đàn ông như vậy, rất khó khiến cho người khác không rung động nha!Cô cảm nhận được trái tim đập mạnh một cách rõ ràng, nhưng cô nhanh chóng hiểu được, lúc này không phải thời điểm cảm động tim đập rộn ràng, Lâm Nhan cố nén nước mắt, nhận thấy mọi người đều dồn ánh mắt tìm tòi soi mói vào người mình, vô cùng kỳ quái, nhẹ nhàng kéo áo anh, ra hiệu cho anh đứng xuất hiện của anh đã cho cô một liều thuốc trợ tim, cũng khiến cả người cô đều..."Em là đồ ngốc sao? Đau cũng không biết kêu lên? Đường đường là thiếu phu nhân nhà họ Tạ tự dưng đứng yên cho người ta bắt nạt, thể diện còn đâu!" Vẻ mặt anh đầy ghét bỏ, nói chuyện nghiêm khắc không hề nể mặt nhưng động tác tay lại dịu dàng tháo giày cao gót trên chân phải cô ra, duỗi cánh tay, một tay ôm Lâm Nhan vào trong ngực, đỡ cho cô đứng vững, người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen được cắt vừa vặn, khí chất lỗi lạc, lúc sắc mặt căng cứng lại, cả người đều tràn ngập hơi thở lạnh lùng cấm vành mắt Lâm Nhan đỏ bừng, miệng phụng phịu, dáng vẻ đáng thương, yếu đuối dựa vào người đàn ông, giống hệt như chim nhỏ nép vào người, hai vợ chồng tựa như một bức tranh chói mắt, nhất là người phụ nữ vô cùng ngoan ngoãn dễ thương, hoàn toàn không còn chút ý chí chiến đấu hừng hực nhe nanh múa vuốt ban mắt Tạ Phong Trần lạnh lùng nhìn lướt chung quanh, môi mỏng nhếch lên, không giận mà uy, khiến mọi người đều cúi đầu xuống tránh né ánh mắt sắc bén kia, đến thở mạnh cũng không họ cứ tưởng là Tạ Phong Trần thật sự không thích Lâm Nhan, ai dè người ta không những đến, còn ra mặt giúp vợ nữa vẻ đại thiếu nhà họ Tạ cao quý biết bao, vậy mà lại vì Lâm Nhan khom lưng cởi giày, đây là sủng ái đến cỡ nào người cùng bị vả mặt bôm bốp, từng người, từng người hối hận, sợ hãi thế lực của nhà họ Tạ, cho nên đều không ngừng chột mắt âm u của anh dừng lại ở vẻ không sợ gì trên mặt Hàn Hữu Niên, đều là những người được cưng chiều mà kiêu ngạo lớn lên, một người tuấn tú nho nhã, một người điềm tĩnh kín đáo, ánh mắt vừa giao nhau thì mùi khói súng vô hình lập tức tràn ngập."Hàn thiếu, hôm nay là Hàn đại tiểu thư có lòng mời cậu nhỏ và mợ nhỏ của tôi cùng đi chúc thọ ông cụ nhà, không ngờ lại tiếp đãi như thế này. Nếu nhà họ Hàn tưởng là nhà họ Tạ chúng tôi không có người ở đây muốn đổi trắng thay đen, vậy thì đừng trách nhà chúng tôi tự mình ra tay đòi lại công bằng." Tạ Phong Trần chỉ liếc một cái, Tiểu Phong ngay lập tức lên án công khai vô cùng tàn tại ngôn ngoại, Lâm Nhan là thiếu phu nhân nhà họ Tạ, hôm nay có thể tới đã đủ cho nhà họ Hàn thể diện, nếu nhà họ Hàn khiến cô chịu uất ức, vậy thì đừng có trách nhà họ Tạ trở Hải Thành này, nhà họ Hàn gần như một tay che trời, nếu nói nhà nào có thể đấu cùng bọn họ thì cũng chỉ có nhà họ Tạ mà thôi, nhưng từ trước đến giờ nhà họ Tạ khá khiêm tốn, lần này rõ ràng là vì Lâm Nhan mới công khai tỏ ý không ngại đối địch với nhà họ Nhược Phong gọi Tạ Phong Trần là cậu nhỏ, đêm nay gặp Lâm Nhan cũng không bất ngờ, cậu đã lén điều tra thân phận Lâm Nhan từ sớm, biết được quan hệ của cô với cậu nhỏ, có thành kiến với cô, cũng chưa nói đến việc thích hay không, nhưng mấy lần tiếp xúc với cô, cậu đều mang tâm trạng phức tạp, có điều chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc cậu có thể trơ mắt nhìn người ngoài ức hϊếp người nhà là một mình Lâm Nhan bị mọi người vây quanh chỉ trỏ, bộ dáng một mình chiến đấu, dáng vẻ chịu đau đớn cũng không dám nói, nhìn thật sự đáng chi cậu nhỏ dù không thích người vợ Lâm Nhan này, nhưng mấy người này bắt nạt cô trước toàn thể mọi người, đây không phải vả vào mặt nhà họ Tạ à?Bất cứ một người nhà họ Tạ nào đều tuyệt đối không dễ dàng tha thứ được."Tạ thiếu, sự việc phát sinh ở biệt thự nhà họ Hàn chúng tôi, về tình về lý, chúng tôi cần phải điều tra rõ ràng, người đâu, đi điều tra camera giám sát, làm phiền các vị ở đây chứng kiến rốt cuộc đêm nay ai đúng ai sai." Hàn Hữu Niên là nhân vật hô mưa gọi gió lăn lộn trên thương trường, đã là cáo già nghìn năm, nhờ lời nói của cậu thanh niên khiến anh lập tức ý thức được việc hôm nay có lẽ không đơn giản như vậy, lạnh nhạt liếc nhìn Hàn Phỉ Phỉ, mặt không đổi sắc nhìn Tạ Phong Trần, ánh mắt thản ta hơi buồn bực chính mình lại bởi vì thành kiến với Lâm Nhan, chỉ nghe lời nói một bên của em gái, hôm nay, chỉ sợ chuyện này không làm rõ thì không thể nào thân thiện được phải nhà họ Hàn không thể động vào nhà họ Tạ được, nhưng căn cơ nhà họ Tạ rất sâu, có quan hệ rắc rối khó gỡ với phía Bắc Kinh, anh không muốn chỉ vì một chuyện cỏn con tự nhiên tăng thêm cho nhà mình một kẻ địch."Không cần, chỗ tôi có một đoạn video, đủ để chứng minh vị Tôn tiểu thư kia hèn hạ trêu chọc người trước." Tần Nhược Phong trực tiếp bấm mở màn hình điện thoại, góc quay video ở tầng hai, vừa vặn quay được toàn bộ quá trình tranh chấp giữa Lâm Nhan và Tôn Tư mặt Hàn Phỉ Phỉ trắng bệch, hoàn toàn luống cuống, ánh mắt đờ đẫn sợ sệt liếc nhìn Hàn Hữu Niên, cứng ngắc nói với Tạ Phong Trần, "Tạ thiếu, thật xin lỗi, chuyện này hai bên đều có trách nhiệm, là Tư Vũ và chị Nhan Nhan nói vài câu đùa giỡn trước, không ngờ chị ấy lại phản ứng dữ dội như vậy, nói năng lỗ mãng, Tư Vũ cũng là nhất thời xúc động, em chỉ là thấy Tư Vũ bị thương mặt sợ sẽ hủy dung, tình huống cấp bách mới nhất thời hoảng sợ, mới nghĩ bảo anh trai em đứng ra hỏi cho ra nhẽ."Hàn Phỉ Phỉ là người biết rõ nhất đầu đuôi câu chuyện ngày hôm nay như thế nào, không chịu nổi việc gọi giám sát xem xét kỹ, vả lại, ngay trước khi Hàn Hữu Niên đến, cô đã sai người xóa cái đoạn video giám sát đi rồi."Vậy ý của Hàn tiểu thư là vợ tôi gây tội thì phải chịu tội?" Ánh mắt Tạ Phong Trần rét lạnh, áp bách dọa Phỉ Phỉ bị hai tiếng "vợ tôi" của anh làm cho nhói lòng khó chịu, ai ai cũng biết trước đây là do Lâm Nhan trèo lên giường Tạ Phong Trần nên mới ép hôn nhưng lại không dám mặc kệ sự việc tối nay ầm ĩ lên, hốc mắt lập tức đỏ bừng, khóc nức nở nói lí nhí, "Tạ thiếu, em không có ý đó, chỉ là em cảm thấy hôm nay chị Nhan Nhan nói chuyện cũng quá đáng, nếu không phải chị ấy nói chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tôn tiểu thư thì sự việc cũng không thể nào đến nông nỗi không cách nào cứu vãn như thế này.""Hàn đại tiểu thư, tôi với cô không thân thiết, đừng có mở miệng gọi tôi là chị, hơn nữa, tôi còn nhỏ hơn cô hai tuổi lận đó."Lâm Nhan phì cười một tiếng, cắt ngang lời nói của cô mặt Hàn Phỉ Phỉ cứng đờ, lập tức đỏ lên, trong lòng hận không thể xông lên xé xác Lâm Nhan, nhưng lại ngại tình huống trước mặt, nên chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn."Tôi chỉ muốn biết, mặt Tôn tiểu thư bị thương có phải là do vợ tôi rạch hay không?""Là ly rượu Champagne của Lâm tiểu thư rơi xuống đất, Tôn tiểu thư ngã sấp mặt, không may mặt chạm đất bị cọ vào làm bị thương.""Ồ, Hàn tiểu thư đúng là miệng lưỡi dẻo quẹo, đúng sai cũng chẳng phân biệt được, vậy tại sao cô không nói vị Tôn tiểu thư đó tự làm tự chịu? Rõ ràng là cô ta chủ động muốn ra tay đánh mợ nhỏ của tôi, Hàn tiểu thư thờ ơ xem kịch vui cũng không đi ngăn cản, mợ nhỏ vì tránh cô ta, bị dọa đánh rơi ly rượu mà trẹo chân, nhà họ Hàn các người không biết trái phải đúng sai cố ý ngậm máu phun người... Cậu nhỏ, cháu thấy chuyện này vẫn nên giao video cho cảnh sát thôi! Cháu tin là các chú cảnh sát sẽ đòi lại công bằng cho mợ nhỏ.""Nếu Hàn tiểu thư đã cố tình lấp liếʍ, chúng tôi cũng không quấy rầy nữa! Chuyện này cảnh sát ắt sẽ có phân xử công bằng." Tạ Phong Trần ánh mắt sắc bén, giọng điệu lạnh Nhan nhìn vẻ mặt người đàn ông hoàn mỹ lạnh lùng bên cạnh, trái tim thình thịch chực nhảy ra, người đàn ông này quá đẹp trai rồi, vừa nãy đối diện với nhân vật nam chính trong tiểu thuyết, thật là, đừng quá mê người như vậy tiếp theo cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trời đất quay cuồng, cơ thể chợt nhẹ bẫng, người đã bị Tạ Phong Trần ôm ngang lên, cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, kịp thời phản ứng, anh đang cho cô thể diện, như một người bạn trai quyến rũ nam tính ân cần ngất trời, hai cánh tay trắng như ngó sen của cô lập tức vòng trên cổ anh, mềm mại không xương tựa trong ngực anh, diễn xuất không chê vào đâu bình thường Tạ cẩu lạnh lùng không quan tâm ai, nhưng thời điểm quan trọng khí chất bộc lộ hoàn toàn thì rất ngầu, giờ lành tổ chức tiệc mừng thọ của ông cụ Hàn còn chưa đến, anh đã rời đi trước, rõ ràng là vứt thể diện của nhà họ Hàn đi, người đàn ông vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như vậy, Lâm Nhan thật sự có phần tiếc hận thay anh, người như vậy sao lại không tóm được kịch bản của nam Phong Trần ôm cô lên xe, không chút khách khí quăng cô sang một bên, sắc mặt sa sầm, vô cùng khó coi, giọng lạnh lùng chế giễu, "Thật đúng là cô khỏi cần ở lại, tham gia một bữa tiệc thôi cũng có thể gây tai họa lớn như vậy."Cổ chân cô đau, dù trong lòng bực bội nhưng nghĩ đến anh vừa mới đến kịp thời giải quyết giúp mình, có chút tủi thân phản bác, "Không phải anh cũng biết rõ là người gây sự trước tối nay đâu phải tôi.""Nếu như chị không há miệng chửi ác người ta mang túi nước muối..." Tần Nhược Phong không nhịn được mắt Lâm Nhan lóe lên, dường như lúc này mới chú ý tới gương mặt quen thuộc ngồi ghế phụ lái, bụng đầy nghi vấn, "Bạn nhỏ Tiểu Phong, trước khi vạch trần cái sai của chị làm phiền em giải thích trước vì sao lại gọi chị là mợ nhỏ?"Vẻ mặt Tần Nhược Phong trốn tránh, rất không thoải mái hắng giọng một cái, "Em đã thấy chị rồi, mẹ em tên là Tần Nhiễm, là chị em ruột với cậu nhỏ, cùng một mẹ sinh ra."Lâm Nhan căng thẳng trong lòng, hơi bấn loạn, thảo nào cô vẫn luôn thấy đôi mắt đào hoa của tên oắt này giống như có cảm giác đã từng quen biết từ lâu, thì ra là cháu ngoại giống cậu, quả thực không cô đọc nguyên tác cũng không nhớ rõ Tạ Phong Trần có chị ruột nha!"Con ngoan lắm, hôm nay may mà có con giúp đỡ, hôm nào mời con ăn cơm nhé." Lâm Nhan cười đến mức mặt cứng đờ, cũng không dám hỏi tiếp, nói nhiều dễ nói hớ, cô sợ thằng nhóc Tần Nhược Phong này lại vạch trần việc trước kia cô trêu chọc nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ ở hội sở Hoàng Đình thì toang Nhan vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở miệng, "Dừng xe ở phía trước."Xe vững vàng dừng lại, Tạ Phong Trần không thèm nể mặt đuổi người, "Cút xuống xe đi!"Giọng của anh không lớn, nhưng lại lộ ra sự lạnh lẽo mười phần, Lâm Nhan trong lòng không yên, vừa định phản bác, chợt nghe thấy Tần Nhược Phong ngồi ghế trước đau khổ như ăn mướp đắng nói, "Cậu nhỏ, hơn nửa đêm cậu vứt cháu trai trên đường quốc lộ thế này, cậu không có tình người thế sao?""Có muốn cậu nói cho mẹ con biết, một kỳ con trốn tiết bao nhiêu lần không?" Giọng Tạ Phong Trần đều đều, nhưng hàm ý uy mắt đào hoa của Tần Nhược Phong long lanh chưa từng có, "Mợ nhỏ, mợ đừng quên mợ còn thiếu con bữa cơm đó, con đi đồn cảnh sát thu xếp xong hậu quả đã."Sau khi Tần Nhược Phong xuống xe, trong xe càng thêm ngột ngạt, Lâm Nhan cũng không dám trêu ghẹo vị thần chết bên cạnh mình, đến bệnh viện xử lý vết thương trên chân, không tổn hại đến xương cốt chỉ bị trật nhẹ một chút, cần xịt thuốc nghỉ ngơi một tuần là xe đưa hai người về biệt thự Thiên Hải, dì Lưu vừa thấy mắt cá chân cô sưng như cái chày gỗ, cực kỳ hoảng sợ, cùng Tạ Phong Trần dìu Lâm Nhan lên lầu, vô cùng quan quay người định đi luôn, Lâm Nhan chần chừ nhìn bóng lưng cao lớn kia, mấp máy môi, "Cám ơn anh đã giúp tôi tối nay.""Đừng quên cô đồng ý chuyện gì với tôi!"Tim Lâm Nhan lạnh xuống, việc này theo chút cảm động vừa tích góp từng chút từng chút một khi anh xuất hiện trong bữa tiệc ban nãy lập tức tan thành mây khói, cô thật sự hồ đồ rồi, vậy mà lại quên Tạ Phong Trần đi dự tiệc là vì cô tung ra mồi nhử khiến anh không thể nào cưỡng lại thứ quan tâm chăm sóc ở bữa tiệc đều là biểu hiện sự giả dối trạng cô phức tạp, không nói rõ là thất vọng hay mất mát, có chút ngỡ ngàng, có điều cô đã nhanh chóng điều chỉnh lại, giọng điệu bình tĩnh, "Thật ra người anh tìm hôm nay đã ở nơi tổ chức bữa tiệc.""Ai?" Người đàn ông gấp gáp day mi tâm, đầu óc giống như máy quét bỗng chốc nhớ lại những gương mặt tại bữa tiệc tối, chưa tìm ra đầu mối.
"Lan Thành, anh tìm người điều tra một chút người nào có mặt ở bữa tiệc có quan hệ mật thiết với Lan Thành chẳng phải sẽ biết hay sao?"Lâm Nhan đúng là biết hết nội dung tiểu thuyết, nhưng nếu cô công khai nói thẳng ra Lâm Sanh lại không khỏi khiến người khác nghi ngờ, trong đầu vòng nút thắt, quanh co nhắc nhở."Lâm Nhan, tốt nhất là cô đừng có giở trò gì lươn lẹo." Đôi mắt Tạ Phong Trần khẽ động, vốn là không hi vọng có được câu trả lời, nhưng Lâm Nhan lại gãi đúng chỗ ngứa nói ra Lan Thành khiến anh ngoài ý anh đang tìm người ở Lan Thành thì ngoại trừ mấy người có quan hệ tốt và người thân thiết bên cạnh, hoàn toàn không ai biết được, thế mà Lâm Nhan lại biết, lúc trước anh đã cho là cô đang chơi xỏ Nhan bĩu môi, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy khinh thường, "Tôi không có tâm cơ nặng như vậy đâu, nếu như anh tin thì đi dò hỏi, không tin cũng chẳng sao, dù sao có qua có lại, tôi cũng hoàn thành giao hẹn với anh rồi."Tạ Phong Trần nhìn vẻ mặt thản nhiên không giống giả bộ của cô, cảm thấy cũng không có bao nhiêu nghi ngờ, đi nhanh ra cửa lớn, chợt dừng bước lại, nghiền ngẫm hỏi, "Làm sao cô biết tôi đang tìm người?""Đánh bừa mà trúng thôi, vì nói ra thì anh đã lớn tuổi như vậy rồi, không gần gũi phái nữ, cũng chưa thấy yêu ai, hơn nữa bên cạnh cũng chẳng có một người phụ nữ nào, tám mươi phần trăm là cất giấu cô nào đó, cũng không khó đoán ra trong lòng anh có một bạch nguyệt quang đâu!" Lâm Nhan ngồi trên ghế sofa, người nhẹ nhàng chuyển động, tựa lên một chiếc gối màu vàng nhạt, vẻ mặt cười hờ hững nhìn anh, đôi mắt giảo hoạt mà linh mắt anh hung ác trợn trừng nhìn Lâm Nhan, rất muốn hỏi lại cô Chẳng lẽ cô không phải phụ nữ?Lâm Nhan nói rất đúng, một người phụ nữ bên cạnh anh cũng không có, trong lòng anh không muốn thừa nhận, nhưng Lâm Nhan lại quả thực là người phụ nữ của lắm cô chỉ được coi là cô vợ trước không được yêu thương, hôm nay ngoại trừ diễn kịch với anh thì không có bất cứ quan hệ đến điều này, chẳng hiểu sao anh lại bực bội, càng nhìn Lâm Nhan càng ngứa mắt."Tôi lại không biết cô để ý chuyện của tôi vậy đấy." Tạ Phong Trần nhìn cô chuyển động nhẹ một chút, những nơi váy trên người không che nổi như cánh tay, cổ và xương quai xanh ở dưới ánh đèn càng trắng nõn nổi bật đến chói mắt, ánh mắt anh tối sầm, "Cô tính toán rất giỏi, ép tôi thừa nhận thân phận thiếu phu nhân nhà họ Tạ trước mặt mọi người, ăn mặc trang điểm lộng lẫy táo bạo đi gặp người trong lòng, đáng tiếc Hàn Hữu Niên có tình mới ở bên, hoàn toàn không thèm liếc cô một cái, nếu tôi không đi, tối nay chỉ sợ cô vẫn còn bẽ mặt ở đồn cảnh sát."Lâm Nhan không hiểu sao bị nhắc nhở, trong lòng đột nhiên nổi giận, đang hòa thuận làm sao lại bắt đầu đi xỉa xói người ta rồi hả?Dù sao bọn họ cũng là quan hệ hợp tác đó?Vừa rồi cô còn nói cho anh biết manh mối về bạch nguyệt quang xong, sao lại bắt đầu trở mặt chế giễu cô?Còn về tình mới, nếu cô nói cho Tạ cẩu biết tình mới của Hàn Hữu Niên chính là bạch nguyệt quang anh hàng đêm mong nhớ, không biết anh có thể hộc máu hay không?Hừ!Cô không thèm giúp anh, đáng đời anh bị sách viết sống cô độc, cuộc đời này nhất định là vận mệnh nam phụ mà thôi."Tôi bẽ mặt chứ chẳng phải anh, anh thực sự nghĩ tôi quá chung tình rồi, đêm nay tôi đi chỉ vì muốn giành được tiền đặt cược, trên đời này không phải chỉ có mỗi một tên đàn ông là Hàn Hữu Niên, hà cớ tôi phải liều chết treo cổ trên một cái cây là anh ta." Lâm Nhan hoàn toàn không muốn nhắc tới cái loại con hàng Hàn Hữu Niên kia, trái phải còn không phân biệt nổi, ai dè não Tạ Phong Trần úng nước, cứ nói anh ta chán ghét đó, cô nhìn Tạ Phong Trần khó chịu, phất tay, "Tôi hơi mệt rồi, anh nhanh chóng đi tìm bạch nguyệt quang của anh đi, đừng để ngoảnh lại đã bị người khác nhanh chân đến trước."Nói bóng gió đến thế này rồi, quan tâm giúp đỡ cũng hết lòng rồi, cô không muốn nói chuyện tiếp với anh mắt Tạ Phong Trần trầm xuống, vẻ mặt bất nghe hay lắm, chẳng phải là vứt mặt mũi của anh đi sao, cô cũng không nghĩ rằng sau đêm nay, trên người cô đã hoàn toàn gán lên cái mác vợ của Tạ Phong Trần anh trào phúng đã tới bên môi nhưng nhìn vẻ mặt cô mệt mỏi, cuối cùng anh cũng không nói gì sân có tiếng xe rời đi vang lên, Lâm Nhan lập tức lấy điện thoại di động ra, nhấn vào group chat con ông cháu Nhan tất cả mọi người, có chơi có chịu, cần phải trả tiền thì đừng có quên nhé!Trong chốc lát, điện thoại cô không ngừng rung lên, có tin nhắn chuyển khoản, có người thêm bạn nhiên cô chỉ chọn nhận tiền, không thêm bạn khi Lâm Nhan xuyên sách tới đã xóa rất nhiều bạn tốt không liên hệ trên WeChat, xóa hết một đống bạn, đến lúc này trong những người muốn thêm bạn tốt có quá trời dãy số quen thuộc, cũng có số lạ lẽ là vì đêm nay Tạ Phong Trần đến làm chỗ dựa cho cô, những người này gió chiều nào xoay chiều ấy, thay đổi thái độ với qua là nịnh nọt bợ đỡ, hoặc là đến xin lỗi, sợ đắc tội với nhà họ Tạ đằng sau Nhan cười lạnh, hoàn toàn chẳng thèm đáp lại loại quan hệ xã giao giả tạo này, một người cũng không cho đến khi một số điện thoại lạ hoắc gọi đến, Lâm Nhan không nghĩ nhiều nhấc máy, đầu dây bên kia lập tức truyền tới tiếng huýt sáo hư hỏng, cô không khỏi nhớ đến loại người lưu manh này hay gặp ở quán bar bắt chuyện với nữ sinh, chưa nói câu gì lập tức ngắt ngờ vừa treo máy được năm giây, điện thoại lại kêu lần nữa, giọng cô cáu kỉnh, "Bị điên à? Gọi nhầm số rồi!""Nhan Nhan bé nhỏ à, kéo anh vào danh sách đen*, xóa số điện thoại anh, không phải ngay cả giọng nói của anh mà em cũng không nhớ rõ đấy chứ?"*kéo vào danh sách đen hoặc kéo đen chặn sốGiọng người đàn ông trong điện thoại chả khác gì côn đồ, phóng đãng không kiềm chế được."Có chuyện thì mau thả rắm! Anh cũng chẳng phải tiền, sao tôi lại phải nhớ rõ giọng nói của anh?" Lâm Nhan nhíu mày, giọng nói thế mà lại quen tai, nhưng thật sự không có ấn tượng trong đầu."Chậc chậc chậc... Thật đúng là bé hồ ly ăn cháo đá bát, anh trai cho em tiền mà còn không vừa ý sao?" Giọng người đàn ông bông đùa, giống như đang đùa giỡn cho vui Nhan cảnh giác trong lòng, "Rốt cuộc anh là ai?""Tưởng Mặc Hàm, khi còn bé không phải em ầm ĩ đòi làm cô dâu của anh trai sao? Thế mà giờ lớn đã quên mất rồi?" Tưởng Mặc Hàm nghiến răng, hận không thể đánh Lâm Nhan một trận, con nhóc này kể từ khi thích Hàn Hữu Niên đã tự giác cắt đứt giao thiệp với người khác phái bên cạnh, bảo anh làm sao không ôm hận trong lòng cho Mặc Hàm, cô lập tức lạnh cả sống lưng, khắc tinh của Lâm Nhan, trong nguyên tác ức hϊếp Lâm Nhan không ít, là ác mộng khác sau Lâm Sanh của Lâm trước Lâm Nhan phóng khoáng, anh ta ức hϊếp cô khắp nơi, trào phúng chê cười, mỉa mai trước mặt mọi người, lúc sau Lâm Nhan chán nản, lại cầm tiền muốn bao nuôi cô, làm cô bẽ mặt, quả thực là tên ma quỷ."Tưởng thiếu gia, người muốn làm vợ ngài có thể xếp hết ba vòng Trái Đất, tự ngài còn nhớ được đủ không?" Cô cười lạnh, ngừng một chút, giễu cợt nói, "Trong group chat lấy tôi ra làm tiền đánh cược, xem trò cười của tôi, kiếm tiền bộn túi, sao đưa có chút tiền thua cược lại khó chịu nhanh như vậy?""Nhưng trong lòng anh chỉ có mình bé Nhan Nhan thôi, không biết là ai vô lương tâm kéo đen anh, số điện thoại trên WeChat của anh cũng kéo đen nốt, gửi số tài khoản cho anh đi, anh chuyển tiền đặt cược lần này cho em, còn dám nói lần này anh đây kiếm tiền bộn túi, bởi vì em mà anh lại thua lỗ đó." Tưởng Mặc Hàm cũng không tức giận, giọng điệu cà lơ phất phơ không đứng đắn."Tiền đến tài khoản rồi nói sau." Lâm Nhan nói xong, thì trực tiếp cúp máy, tìm thẻ ngân hàng gửi số tài khoản cho anh Nhan bỏ điện thoại xuống nhảy lò cò ra phòng tắm tắm đi ra, thì thấy tin nhắn điện thoại thông báo tài khoản tăng 300 Nhan cong môi, trong lòng ít nhiều có chút hưng phấn, có cảm giác như bánh từ trên trời rơi xuống, điều quan trọng tiền này là cô đặt tiền cược thắng được khoản lớn, yên tâm thoải mái mà kia Tiêu Bạch cũng biết lần này đặt cược thắng, cũng gửi ảnh chụp màn hình tiền vào tài khoản, có 500 vạn đó!Tiêu Bạch đặt cược giúp Lâm Nhan 20 vạn, vì vậy lần này tiền thắng cược có 200 vạn là của cô ta hỏi có muốn anh chuyển tiền cho cô hay không?Mấy tên con ông cháu cha này, thật sự là rảnh rỗi đến nhức trứng, không hề thiếu tiền, mấy trăm vạn đều là thích thì chơi Tưởng Mặc Hàm là độc đinh kế thừa đại gia tộc đứng thứ ba Hải Thành sau nhà họ Tạ và nhà họ Hàn, cực kỳ có tiền, đương nhiên Lâm Nhan cũng chả tin Tưởng Mặc Hàm sẽ thua lỗ vì mấy trăm vạn này, nhưng thấy anh ta gửi tin nhắn ra vẻ nghèo khổ, cô vẫn cảm thấy thoải vào trong tài khoản, hiển nhiên cô cũng không thể cho anh ta ra khỏi danh sách đen, gọi điện thoại thẳng cho Tiêu Bạch, "Tiền không cần chuyển cho em, trực tiếp lấy tiền làm vốn gây dựng sự nghiệp Studio đi, đợi lúc nữa bà đây chuyển thêm cho anh 300 vạn, đưa cho Giang Dã thanh lý hợp đồng.""Con mịa nó, bà cô của tôi ơi, vụ xuống tay này của em mạnh bạo quá trời rồi đó!""Quá trời cái gì mà quá trời, tiền vừa tới tay, còn chưa hết nóng hổi đã lập tức lại phủi mông đi mất. Em cũng chỉ là cái thân bần hàn khốn khổ thôi." Trong lòng cô buồn bực, vài ngày trước mua nhà đã trực tiếp bỏ ra hơn nửa phí ly hôn rồi, tiền thuốc men cho em gái Giang Dã và tiền bồi thường hợp đồng cho anh ta đều là một số tiền lớn, chỗ nào cũng cần tiêu, Lâm Nhan chỉ khao khát mình có thể hóa thân thành máy in tiền."Em mà còn nghèo, biệt thự Thiên Hải đáng giá hơn 100 triệu rồi."Mặt Lâm Nhan sốc, không dám tin, "Không phải chứ? Đắt như vậy ư?"Cô vẫn tưởng rằng căn biệt thự đó thấp nhất là 2000 vạn có lẻ, cao nhất có lẽ cũng chỉ hơn 5000 vạn, không nghĩ cô lại mơ hồ không rõ chỗ tài sản của mình có được hơn trăm triệu."Có tiền cũng không mua được!"Trong đầu cô không nhịn được vang lên câu nói đó là phòng cưới nhà họ Tạ chuẩn bị cho Tạ Phong Trần, hơn nữa lần trước anh bảo không thể bán căn nhà đó được, vội vàng nói, "Tiểu Bạch, phòng đó trước hết không bán được.""Vì sao? Anh còn vừa tìm được người định giá tốt rồi chuẩn bị đăng lên đây này!" Tiêu Bạch hỏi."Không có gì, tạm thời không bán nữa, em vừa mới có chút lời từ vụ đặt cược, cũng không buồn chán đến tình trạng đi bán nhà." Lâm Nhan không muốn nói đến chuyện cô ly hôn rồi lại phải cùng ông chồng trước từ trên trời rớt xuống ở chung một mái nhà để diễn kịch."Ôi, nói đến đây, ngược lại anh lại nhớ tới, em với vị chồng trước của em có chuyện gì xảy ra à? Vì sao anh ta lại đồng ý đi dự tiệc với em? Anh nghe nói hôm nay anh ấy còn ra mặt giúp em." Gần đây Tiêu Bạch vô cùng mẫn cảm, luôn để tâm tới việc của Lâm thở dài, việc diễn kịch là điều không thể giấu giếm, dứt khoát khai báo hai năm rõ mười."Bà cố nội của anh ơi, cái tên Tạ Phong Trần này rất nguy hiểm, lúc trước anh ta chả thèm ngó ngàng gì đến em, hai người không có cơ hội tiếp xúc, em nhất quyết đừng để bị anh ta mê hoặc. ""Anh còn nói lời này, anh không tin tưởng em đến mức nào vậy? Em có đói bụng ăn quàng cũng không thể tìm bừa một người đàn ông để ứng phó, đúng không ?" Lâm Nhan trợn trắng mắt, thốt ra, trong đầu không khỏi nghĩ đến tên đàn ông thối mắng cô mất hết thể diện, lập tức có chút buồn bực."Em đúng là đồ nhan cẩu nông cạn, có từng nghe một câu, lúc tuổi còn trẻ thì đừng nên gặp người quá tốt đẹp, nhưng em lại gặp phải Hàn Hữu Niên, làm chậm trễ nhiều năm như vậy, người bình thường em chướng mắt, nhưng nhìn ra toàn bộ Hải Thành, người đàn ông có thể so sánh mọi mặt cùng với Hàn Hữu Niên, cả Hải Thành có lẽ cũng chỉ có chồng trước hoàn cảnh của em thôi. Anh chỉ sợ em lại chìm đắm, diễn giả thành thật.""Thôi nào! Người ta có bạch nguyệt quang rồi đấy, đừng có mà lo bò trắng răng thế." Lâm Nhan không để ý chút nào, nói chuyện thêm vài câu dông dài, đều là Tiêu Bạch lo lắng dặn đi dặn lại việc cô phải dưỡng thương, Lâm Nhan đáp lấy lệ, rồi cuối cùng ngắt sấy khô tóc xong thì lò cò nhảy lên trên giường, mắt cá chân bị sưng nóng, thật sự rất đau nhức, trằn trọc không ngủ được, trong đầu không kiềm chế được hiện lên vài hình ảnh, xua đi không tiệc tối nay, Tạ Phong Trần không hề ghét bỏ kiểm tra tổn thương ở mắt cá chân giúp cô, dịu dàng nhìn cô, vì giúp đỡ cô mà ra mặt, ôm cô bỏ đi khỏi bữa đêm tối, Lâm Nhan không thể phủ nhận, theo cảm nhận của cô, trong bữa tiệc hôm nay Tạ Phong Trần thật sự đẹp không phải anh đang diễn kịch, nếu không phải trong lòng anh có bạch nguyệt quang, nói không chừng cô thật sự sẽ tìm Nhan vỗ mặt mình, như nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, cũng không thể biến thành đồ ngốc mê mẩn bị đùa giỡn lúc đó, ở hội sở Hoàng Đình, bởi vì Tần Thành đặt cược thắng lợi một khoản nên tổ chức một bữa đãi khách.
sau ly hôn tạ thiếu vả mặt hàng ngày