hàn thiếu tha cho tôi đi

Hàn Thiếu Tha Cho Tôi Đi! , chương 0 của tác giả Bé Con Say Xỉn cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Ăn cơm chúa, múa tối ngày. Chúa cho ăn, chúa cho mặc, thì cứ hát, cứ múa cho vui tai thích mắt chúa trọn ngày! Đó là tư tưởng phục vụ và trả công của những người "nghệ sĩ chuyên nghiệp" ngày xưa. Họ được chúa nuôi để đàn hát, nhảy múa làm trò tiêu khiển mà lại! Chương 127: Lật Mặt. Ngày thứ mười rồi cũng đến, Hàn Hứa Phong hẳn đã có sự chuẩn bị, quyết định mang trái tim ra đánh cược với cô một phen quyết định. Hàn Thẩm Quân nấu ăn trong bếp, hắn cũng xắn tay áo lên vào phụ giúp một tay. Hôm nay cậu đặc biệt làm rất nhiều món, toàn là mấy món hải sản mà Thanh Trà thích ăn, vừa hay làm cho kế hoạch của Hàn Chương 121: Thành Giao. Sáng đầu mùa hạ trời vẫn còn se se lạnh, cơn gió nhẹ làm lung lay những cành có khô trên mặt đất. Những tia nắng đang tỏa dẫn ra từ ông mặt trời, cái nắng cũng chưa tới mức chói chang gay gắt, nó dìu dịu, hiu quạnh như muốn tô vào trong lòng người thêm chút sấu. Hàn Hứa Phong lái xe khi trời vừa chập choạng sáng đến một vùng Bạn sẽ đọc truyện Hàn Thiếu, Tha mang đến Tôi Đi! của tác giả nhỏ bé Con Say Xỉn. Câu chuyện bước đầu khi Lam Thanh Trà bị chính người thân phụ của mình phân phối lấy tiền trả nợ. Cuộc sống của cô bắt đầu bước vào hồ hết ngày u buổi tối khi rơi vào hoàn cảnh tay hắn- Hàn hẹn Phong. Bạn đang xem: Truyện hàn thiếu tha cho tôi đi. Xin cho tôi lặp lại điều này một lần nữa: Chúa không bao giờ thấy mệt khi tha thứ cho chúng ta; chỉ có chúng ta thấy mệt khi đi tìm lòng thương xót của Ngài. Là người dạy chúng ta phải tha thứ cho nhau, Đức Kitô đã làm gương: Ngài đã tha cho chúng ta bảy mươi lần bảy. Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi Bankso Vn. Trần Vĩ và Sam Tố vẫn luôn đứng ở bên ngoài xem động thái. Hai người họ vừa thấy Hàn Hứa Phong đi ra thì vội vào, Thanh Trà vẫn ngồi bất động trên ghế.“Thanh Trà, cậu không sao chứ? Hàn Hứa Phong đó nói gì với cậu? Hắn ép cậu quay trở về à.” Sam Tố nóng ruột nên hỏi dồn dập. Thanh Trà vẫn im Vĩ thấy mấy tờ giấy bị xé ở trên bàn liền cầm lên xem, anh thấy vô cùng bất ngờ, thì ra giữa hai người họ đã có một bản hợp đồng.“Thanh Trà, chuyện này là như thế nào vậy?”Sam Tố nhìn qua Trần Vĩ, cô bây giờ mới để ý đến mấy tấm giấy kia bèn lấy lại từ tay anh rồi lật lật ra xem.“Thanh Trà, bản hợp đồng này bị hủy rồi à?”Thanh Trà gật nhẹ đầu một cái.“Thế thì tốt quá. Xem như tên Hàn Hứa Phong đó vẫn còn tính người.” Sam Tố ôm chầm lấy Thanh Trà. Cô vui vì cuối cùng Thanh Trà đã được trả lại tự do, từ giờ về sau cũng không cần nhìn sắc mặt hắn mà sống Trà khẽ run lên, cảm nhận được có chút kì lạ, Sam Tố liền buông cô ra.“Thanh Trà à, đây không phải chuyện vui à? Sao trông cậu lại thẩn thờ như vậy?”Cô thở nhẹ, cố lấy lại bình tĩnh rồi nở một nụ cười.“Ừ, đúng là chuyện vui. Chỉ là tớ hơi bất ngờ thôi.”Trần Vĩ nhìn sắc mặt Thanh Trà, rõ là cô đang che dấu tâm tư của mình. Anh có thể cảm nhận được chút thất vọng trên khuôn mặt cô, có lẽ là vì Thanh Trà vẫn rất yêu Hàn Hứa Phong.“Có thật là em muốn đoạn tuyệt với Hứa Phong không?” Trần Vĩ khẽ Tố cau mày nhìn anh, Thanh Trà còn chưa đủ đau khổ sao, Trần Vĩ lại hỏi như vậy là có ý gì chứ.“Vâng.” Thanh Trà chỉ đáp lại vỏn vẹn một chữ.“Chúng ta đi ra ngoài đi, em muốn chúc mừng cho chuyện này.” Thanh Trà cười, cô chỉ là đang tìm cớ để Sam Tố và Trần Vĩ thôi lo lắng cho mình.“Được, vậy để anh khóa cửa phòng rồi xuống lấy xe.” Nhìn Thanh Trà như vậy anh cũng không muốn ép cô. Có lẽ cô vẫn cần thời gian để suy nghĩ cho mọi chuyện. Trần Vĩ bỗng có chút đau lòng thay hắn. Hàn Hứa Phong không phải là người dễ buông, vậy mà lần này hắn lại quyết định nhanh chóng đến vậy. “Cậu cũng khóa cửa rồi xuống nhé. Tớ xuống dưới đợi trước.” Cô quay qua nói với Sam Trà đi dọc trên vỉa hè trước tòa chung cư, chợt cô nhìn thấy bên đường bán kem socola. Cô nhớ lại lần đầu ăn kem cùng Hàn Hứa Phong rồi bất giác mĩm Trà định băng sang đường, cô muốn mua kem để cẩn thận quan sát xe từ đằng xa rồi mới sang, nhưng vừa đi đến nửa đường thì nghe thấy tiếng xe mô tô ùn ùn tới, hình như là tiến thẳng về phía cô.“Thanh Trà cẩn thận.” Trần Vĩ hoảng hốt vô cùng, anh vội chạy từ đằng xa Trà cũng giật thót mình, cô trợn tròn mắt nhìn lại phía chiếc xe mô tô, đôi chân không sao bước nhắm mắt mặc kệ cho số có ai đó ôm chặt cô từ đằng sau, rồi hai người họ lăn hai ba vòng dưới mặt đường. Cô cũng không cảm thấy đau đớn, chiếc xe chạy qua sát với cô, chỉ một chút nữa có lẽ cô không còn mạng để giữ tiếng rên rỉ nhẹ. Là ai chứ? Không lẽ là Trần Vĩ đã cứu cô.“Em không sao chứ?” Giọng nói của Trần Vĩ vang ngước mặt lên nhìn, anh đang đứng trước mặt cô, vậy người đang ôm cô là ai?“Em không sao. Trần Vĩ, giúp em đỡ người này lên đi. Hình như là bị thương rồi.”Trần Vĩ bây giờ mới để ý người kia, nhưng sao lại có vẻ quen đến vậy.“Hứa Phong.” Anh ngạc nhiên, không phải hắn về rồi Trà nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Hứa Phong bị trầy vài chỗ, rơm rớm máu, chỗ vải ở hai khuỷu tay cũng rách toạc, máu chảy ra ướt đẫm bả vai cô. Hắn thi thoảng rên rỉ vài tiếng, thần thái nửa mê nửa tỉnh.“Hứa Phong, anh có sao không?” Trái tim Thanh Trà thắt lại, sao hắn lại ngốc nghếch như thế, đến tính mạng mình cũng không cần Hứa Phong nhìn cô mĩm cười, khóe miệng hắn giật giật, có lẽ vì đau quá mà hắn không nói được câu nào, sau đó thì ngất lịm đi.“Hứa Phong, anh đừng làm em sợ mà.” Thanh Trà lay lay hắn, cô khóc nức nở.“Một chiếc xe cấp cứu đến trước chung cư A.” Trần Vĩ nhanh chóng gọi cho bên bệnh viện.“Để anh sơ cứu cho cậu ấy đã.”Trần Vĩ điềm tĩnh làm từng thao tác một cách cẩn thận nhất. Anh cầm máu, cố định lại vết thương trên tay hắn. Trần Vĩ nhìn cánh tay bên phải của hắn, nếu dự đoán không nhầm thì có lẽ bị gãy Trà ngồi bên nhìn một cách bất lực, trong lòng không ngừng tự trách bản thân. Nếu như cô không băng sang đường mua kem thì Hàn Hứa Phong có lẽ không gặp chuyện xui xẻo Tố đi xuống bên dưới, cô nhìn quanh không thấy Trần Vĩ và Thanh Trà đâu, lại thấy một đám đông nên tò mò đến xem.“Hai người bị sao thế?” Sam Tố hốt hoảng chen vào trong đám đông.“Bọn anh không sao. Ban nãy Thanh Trà suýt nữa bị một chiếc xe tông trúng, may mà có Hàn Hứa Phong.”Tiếng xe cấp cứu đến, mọi người tản ra để xe đi vào. Trần Vĩ giúp các nhân viên y tế đưa Hàn Hứa Phong lên xe.“Em cũng muốn đi.” Thanh Trà vội nói. Cô dù biết không giúp được gì nhưng vẫn muốn ở bên cạnh hắn lúc Vĩ gật đầu, trước khi cùng Thanh Trà lên xe cấp cứu, anh dặn Sam Tố cũng đừng quá lo lắng, chờ khi nào về sẽ kể chi tiết cho cô nghe. Trần Vĩ đẩy cửa xe bước xuống vừa hay bác sĩ Kim ra về. Anh nhận ra ông, tuy khá bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đến chào hỏi."Thầy Kim, sao thầy lại ở đây? Lâu rồi chưa gặp thầy." Trần Vĩ tò sĩ Kim là một vị bác sĩ giỏi, ông cũng chính là người dẫn dắt Trần Vĩ trên con đường Y học. Trần Vĩ vô cùng kính trọng và biết ơn ông, Hàn Hứa Phong cũng từng rất kính nể ông, thế nhưng không hiểu chuyện gì đã xảy ra hai năm trước giữa bác sĩ Kim và hắn mà Hàn Hứa Phong bỗng trở mặt. Chuyện này không ai rõ ngọn ngành, Trần Vĩ từng hỏi ông nhưng ông không nói, hỏi hắn lại càng không."Có một cô gái ở trong Hàn gia bị thương tối qua, Hàn thiếu vì bất đắc dĩ nên gọi ta đến." Bác sĩ Kim nói rồi khẽ gật gật đầu."Thì ra là vậy. Chẳng trách hôm qua cậu ấy gọi cho con." Trần Vĩ tỏ ra hiểu vấn đề."Vậy ta đi trước nhé.""Khoan đã, thầy là muốn né tránh con phải không?" Kể từ lúc Hàn Hứa Phong trở mặt với bác sĩ Kim, ông liền tìm mọi cách né tránh Trần Vĩ. Lúc anh mời ông đi dùng bữa, ông đều từ chối với lí do bận. Anh hỏi ông về kiến thức Y học, ông cũng chỉ gửi tài liệu đến nhà anh rồi trao đổi qua điện thoại chứ nhất định không chịu gặp Vĩ biết chắc hẳn thầy Kim đã phạm sai lầm rất nghiêm trọng nên Hàn Hứa Phong mới như vậy, nhưng anh vẫn tin ông có nổi khổ tâm gì đó không thể nói ra."Ta bận thật, hẹn con khi khác chúng ta nói chuyện." Bác sĩ Kim vội vã đi."Thầy, chuyện năm đó thầy không nói con cũng không biết, nhưng con tin thầy là người ngay thẳng, không làm gì trái lương tâm người thầy thuốc cả."Bước chân bác sĩ Kim bỗng khựng lại, ông đứng một lúc rồi quay người lại, nói với Trần Vĩ"Ta không phải người thầy tốt như con nghĩ đâu." Nói rồi ông tiến về phía xe rồi lái đi Vĩ đứng tại chỗ thở dài, anh vẫn mảy may suy nghĩ đến câu nói của thầy Kim ban nãy."Đứng đấy làm gì mau vào trong đi." Hàn Hứa Phong lên tiếng, anh đã nghe hết câu chuyện giữa hai người nhưng không nói Vĩ theo anh lên trên lầu, Thanh Trà đang nằm trên giường, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."Cậu lại làm gì để người ta ra nông nổi như vậy?" Trần Vĩ khẽ thở dài, đúng là một cô gái mệnh khổ. Anh chỉ mới gặp cô hai lần nhưng lần nào cũng trong trạng thái hôn mê, bộ dạng suy nhược, mệt mỏi."Các người ai cũng nghĩ tôi là quái vật vậy? Tôi chẳng làm gì cô ta cả. Nếu hôm qua tôi không kịp về thì hôm nay chỗ cô ta nằm là trong quan tài chứ không phải trên chiếc giường đó đâu." Hàn Hứa Phong nhíu mày, giọng đầy bực Vĩ im lặng, anh biết Hàn Hứa Phong đang nghĩ gì, anh cũng không nên chọc hắn thêm tức, chỉ là anh thấy thật sự thương cho cô gái kia, có lẽ sẽ còn phải chịu đủ dày vò nữa."Hôm qua cậu gọi tôi là vì chuyện này à?" Trần Vĩ hỏi, bầu không khí đang hết sức căng thẳng."Ừ." Hắn đáp lại vỏn vẹn một tiếng."Hôm qua tôi say quá nên ngủ không biết trời đất gì, xin lỗi."Hắn không nói gì, hai người lại chìm vào một bầu không khí nặng nề, đoán chừng Hàn Hứa Phong giận dỗi anh rồi."Vậy sáng nay tôi gọi sao cậu không nghe máy?""Điện thoại hư rồi."Trần Vĩ thiết nghĩ Hàn Hứa Phong bây giờ cũng chẳng có tâm trạng nói chuyện với anh liền nghĩ cách chuồn đi."Gọi cho cậu không được nên tôi lo chết đi được, không có chuyện gì là tốt rồi. Vậy tôi về trước nhé.""Từ ngày mai cậu đến thay băng cho cô ấy đi." Hàn Hứa Phong đề nghị."Được." Trần Vĩ nói xong liền rời đi. Vốn định mặc kệ hắn, Thanh Trà sau khi tắm rửa xong thì định đi ngủ, nhưng trong lòng lại rộn lên cảm giác lo khẽ thở dài, có phải kiếp trước cô mắc nợ hắn gì không?Khoác thêm chiếc áo mỏng, Thanh Trà đi xuống phòng sách.“Cộc cộc…”Cô đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Hàn Hứa Phong đang ôm chặt cách tay mới tháo bột.“Anh làm sao thế?” Thanh Trà liền chạy lại, tay cô đặt lên tay Hứa Phong khẽ đẩy tay cô ra, ánh mắt né tránh cái nhìn từ cô.“Không sao cả, có lẽ trời lạnh nên hơi buốt thôi.”“Đưa tôi xem nào.” Thanh Trà giằng lại tay hắn, sau đó cô dùng sức xoa bóp nhịp nhàng.“Anh đã thấy đỡ hơn chưa?”Hàn Hứa Phong gật đầu, trong lòng nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Thanh Trà nếu không muốn ở bên cạnh hắn, sao lại cứ gieo cho hắn nhiều hi vọng như vậy.“Em đi ngủ sớm đi, ngày mai liền có thể rời khỏi đây rồi.”“Anh muốn đuổi tôi đi đến thế à?” Giọng Thanh Trà có chút ấm ức. Hắn lúc chiều không phải là cầu xin cô ở lại sao, bây giờ nói đi là đi.“Không phải em rất muốn vậy sao?”“Lúc nãy là tôi chỉ muốn anh ăn uống điều độ nên mới nói vậy thôi…” Thanh Trà ấp úng, tay chân lóng ạ, sao cô lại phải đi giải thích với hắn Hứa Phong chợt kéo Thanh Trà ngồi lên đùi hắn khiến cô vô cùng bất ngờ.“Anh làm gì vậy…”“Ưm..ưm..” Thanh Trà còn chưa kịp nói hết câu thì Hàn Hứa Phong đã phủ đôi môi lên môi cô. Nụ hôn điên cuồng, mãnh liệt mang theo bao yêu thương, giận Trà bị hắn cướp hết dưỡng liền trở vào thế bị động, cô dựa hết vào người hắn, mặc cho hắn làm gì thì lúc cô không chống cự, hắn bế cô đi thẳng lên phòng rồi đặt xuống Trà vẫn đang cố gắng hít thở sau nụ hôn dài, khóe miệng cô hơi sưng lên vì bị hắn cắn Hứa Phong liền luồn tay xuống dưới chiếc váy ngủ của cô, ngang nhiên tìm đến đôi gò bồng xoa khẽ giật mình, kéo tay hắn ra.“Hàn Hứa Phong, anh đừng có mà làm bậy.”“Ngoan, tôi đói. Bây giờ muốn ăn em.”Hắn thật sự không đợi được nữa, dục vọng ngày càng dâng tay hắn thuần thục cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài ra, sau đó là chiếc váy ngủ bị tụt xuống ngang hông.“Không được, chúng ta không thể nào…”“Ưm..ưm.”Hàn Hứa Phong lại ngang ngược chặn môi cô để cô không nói thêm gì, bàn tay vẫn điêu luyện gỡ bỏ chiếc bra trên người Thanh Trà, đôi gò bồng như được giải thoát liền tuôn ra, trắng di chuyển xuống dưới, khẽ dùng lưỡi đá nhẹ một bên nụ hồng, bên kia thì dùng tay phủ lấy, thỏa mãn nhào nặn.“Bỏ ra, tôi không muốn.” Thanh Trà gượng gạo hét Hứa Phong nhìn cô cười, rõ là bầu ngực của cô đang dần cứng lên, chỗ bên dưới cũng ngứa ngáy, cô phải cọ xát hay đùi để đỡ thấy trống rỗng, vậy mà lại nói không muốn.“Nhưng mà cơ thể em muốn. Thanh Trà, việc gì phải làm khó nhau chứ.”“Hàn Hứa Phong, tay anh bị như vậy, vận động mạnh lỡ như xảy ra chuyện gì thì…”“Bây giờ nếu em không chịu phối hợp thì đối với tôi mới là một cực hình.”Nhìn bộ dạng của Thanh Trà không giống như muốn phản kháng, Hàn Hứa Phong liền biết mình đạt được mục nhanh chóng cởi bỏ hết những thứ vướng víu còn lại trên người hai bọn Hứa Phong để Thanh Trà ngồi tách hai chân ở trên đùi mình, hai cơ thể sát lại, Thanh Trà đặt tay lên tấm lưng hắn, đầu hơi ngửa ra hôn vào sâu trong hõm cổ cô, rồi cắn nhẹ xương quai xanh trước Trà bị làm cho kích thích liền rên khẽ vài tiếng.“Nói em muốn đi.” Hàn Hứa Phong ra Trà tức điên người, cô có cảm giác bị mắc bẫy hắn vậy, nhưng trong khoảng khắc này thật sự cô rất khó chịu.“Hứa Phong, tôi muốn…” Cô ngượng ngùng nói nhỏ, nhưng cũng đủ để hắn nghe Hứa Phong liền xoay người lại, hắn nằm xuống nam tính của hắn đã dựng đứng lên, ngạo nghễ trước mắt cô.“Muốn thì em tự chủ động đi.”Đến lúc này thật sự Thanh Trà chỉ muốn tìm lấy một cái lỗ mà chui xuống, hắn đang biến cô thành kẻ dâm đãng đến mức nào chứ, có phải đây là cách mà hắn dùng để trả thù chuyện lúc tối không?Thanh Trà đắn đo một hồi rồi cũng không thắng được dục vọng, chỗ kia của cô đang rất khó chịu vì cảm giác trống cầm lấy vật nóng hổi trước mặt, nhẹ nhàng vuốt vài Hứa Phong nằm yên tận hưởng, vô cùng dễ đặt cái ấy của hắn vào đúng phần bên dưới của mình, hai tay chống lên phần bụng hắn, nhẹ nhàng đẩy sâu vào, sau đó nhấp lên nhấp xuống nhịp giác được lấp đầy thật sảng ngực của cô cũng theo đà mà đung đưa lên xuống khiến Hàn Hứa Phong vô cùng thích kéo cô nằm xuống, áp sát vào ngực hắn rồi hắn xoay người lại, chuyển thế để cô nằm bên dưới rồi liên tục thúc sâu vào.“A…aaaa”Thanh Trà bị làm cho bất ngờ nên la lên, mỗi cú nhấp của hắn như đâm tận sâu vào trong máu thịt cô.“Ngoan, anh sẽ nhẹ hơn.”Hàn Hứa Phong tiết chế lại lực, hắn đổ dồn sự chú ý vào hai bên bầu ngực, lại tiếp tục nhào vài tiếng đồng hồ dai dẳng, đổi tư thế liên tục, hắn và cô đã mệt nhoài. Hàn Hứa Phong ôm trọn lấy cơ thể cô rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Thanh Trà cùng Sam Tố đi ăn trưa, hai người chọn một quán lẩu nhỏ rồi ăn no nê, lúc xong nhìn đồng hồ cũng đã hơn một giờ Tố bận việc đột xuất nên ăn xong liền đi ngay, Thanh Trà cũng không biết đi đâu nên đành quay về Hàn Trà vừa đẩy cửa ngồi vào trong xe thì điện thoại rung lên, là Hàn Hứa Phong gọi. Hắn bảo cô đi đến trung tâm mua sắm gần đấy."Ông cứ về trước đi, lát nữa tôi đưa cô ấy về." Hàn Hứa Phong dặn dò quản gia Vu rồi đi vào bên trong, Thanh Trà thấy vậy cũng lủi thủi đi theo."Hàn thiếu, anh muốn mua đồ sao? Mắt thẩm mỹ của tôi không tốt lắm, e là không giúp được gì nhiều cho anh." Hàn Hứa Phong quay lại nhìn cô, sắc mặt không vui lắm."Em vừa gọi tôi là gì? Đổi cách xưng hô khó đến thế à?""Hứa Phong..." Thanh Trà nói nhỏ, với cách gọi thân mật như vậy cô thật sự không quen lắm."Ngoan." Hàn Hứa Phong lấy tay xoa nhẹ lên đầu Thanh Trà, hắn bỗng nhiên cúi xuống đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô khiến cô vô cùng ngượng ngùng. Xung quanh mọi người ai cũng nhìn hai người, vài cô gái trẻ tỏ ra ganh tị. Hàn Hứa Phong cũng chẳng thèm quan tâm đến thái độ của bọn họ, hắn nắm tay Thanh Trà đi vào bên trong cửa hàng quần áo nữ, đây là một trong những cửa hàng trong chuỗi cửa hàng cao cấp chuyên bán quần áo của Hàn thị."Hôm nay là đến mua đồ cho em." "Thật sự không cần đâu, Linh Tuyết đã chuẩn bị rất nhiều đồ cho tôi rồi." Thanh Trà từ chối lia lịa. Nhìn đống váy mà Linh Tuyết chuẩn bị Thanh Trà đã choáng ngợp lắm rồi."Không sao, mặc không hết thì có thể ngắm. Bảo em mua thì em cứ mua, tôi cũng đâu bắt em trả tiền." Hàn Hứa Phong nhíu mày, cô gái này lạ thật. Không phải mọi cô gái trên đời đều ao ước có thật nhiều quần áo đẹp sao."Xin chào quý khách, hoan nghênh quý khách đến với cửa hàng.""Mau lấy những mẫu váy mới nhất của Hàn thị đến đây đi." Hàn Hứa Phong yêu cầu."Mời hai vị đi theo tôi.""Đây chính là mẫu thiết kế mới nhất của Hàn thị, số lượng bán ra thị trường có hạn. Bộ váy này tuy đơn giản nhưng vô cùng sang trọng, rất hợp với vóc dáng và khí chất của vị tiểu thư đây. Trang phục của Hàn thị luôn là sự lựa chọn số một của những quý cô xinh đẹp, vị thiếu gia này quả thật rất tinh tế." Cô nhân viên nhanh nhảu giới thiệu về chiếc váy đen xa xỉ được đặt trong hộc kính ở giữa cửa hàng."Thích không?" Hàn Hứa Phong quay sang hỏi Thanh hẳn với suy đoán của hắn, Thanh Trà khẽ lắc đầu. Không lẽ trang phục của những nhà thiết kế hàng đầu do hắn đích thân chọn vào công ty lại không thể làm vừa ý cô gái nhỏ này sao."Không đẹp à?""Không phải, bộ váy này thật sự rất đẹp, chỉ là tôi thích mặc quần áo hơn. Mặc váy cảm thấy có chút vướng víu." Thanh Trà giải thích. "Váy rất tiện, cởi ra cũng rất nhanh." Hàn Hứa Phong buông ra một câu nói hồn nhiên, không những khiến Thanh Trà đỏ mặt còn khiến cô nhân viên kia phải tủm tỉm cười."Quyết định lấy nhé, lấy thêm cả cái kia, cái bên kia nữa. Gói hết lại cho tôi." Hàn Hứa Phong vừa nói vừa chỉ, hắn như muốn mua hết tất cả quần áo trong cửa hàng cho Thanh Trà mặc."Hứa Phong, như vậy đủ rồi." Thanh Trà nói khẽ, cô không biết nếu không ngăn hắn lại thì hắn sẽ mua thêm bao nhiêu thứ nữa. Nhìn cách hắn vung tiền Thanh Trà thật sự xót xa. Người giàu quả nhiên không có khái niệm tiết kiệm!"Cảm ơn quý khách đã ủng hộ." Cô nhân viên vui vẻ cúi chào họ, hôm nay quả là một ngày bội thu, gặp được một vị đại gia vô cùng hào phóng. Cô cảm thấy cô gái đi bên cạnh hắn thật sự may người họ mua đồ xong rồi xuống bãi đậu xe ô tô, đồ mua sắm toàn bộ được cửa hàng chuyển về tận Hàn gia."Bây giờ chúng ta đi xem phim nhé." Hàn Hứa Phong đề khi thấy Hàn Hứa Phong có tâm trạng vui vẻ như thế này, nếu hắn đã muốn cô đi thì chắc hắn cũng rất thích xem phim. Thanh Trà liền khẽ gật đầu. Nguồn ảnh PinterestThanh Trà tỉnh lại sau một đêm ác mộng dài, cơ thể đau nhức, cổ họng đắng ngắt, khô khốc. Cô khổ sở mở hàng mi đang khép chặt còn vương vấn vài giọt nước mắt. Đôi lông mày thanh tú nhíu lại, Thanh Trà khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, không gian mờ mờ sặc nồng mùi rượu vang. Ánh mắt cô rũ xuống, vô tình đặt tại vệt máu đỏ trên ga giường. Cô nhớ lại những gì đã diễn ra trong đêm qua, đau đớn, tủi nhục. Cô ước đó chỉ là một cơn ác mộng, nhưng bản thân cô hiểu rõ nhất những gì mình đang trải qua là bắt đầu của một chuỗi ngày u tối phía tay Thanh Trà bị xích lại bởi chiếc còng số tám khiến cô không thể đi khỏi giường. Cô cũng không muốn rời khỏi giường, cô bây giờ không muốn động đậy, nói đúng hơn là không còn sức để động đậy nữa. Thế nhưng cô vẫn không thể chịu đựng được mùi hôi sắc dục bám trên cơ thể mình nên vẫn gắng gượng chút sức lực còn lại gào lên“Thả tôi ra.”“Các người mau thả tôi ra…”Không gian vẫn im lặng, sự gào thét của cô là vô vọng. Mãi một lúc sau, có tiếng đẩy cửa ra, tiếng bước chân mỗi lúc một gần.“La hét cái gì?”Đứng trước Thanh Trà là một người đàn ông cao lớn, cơ thể cường tráng, mái tóc đen được ✓út ngược lên còn vương vài hạt nước li ti chốc chốc lại lăn xuống hai bờ vai và yết hầu. Hai con ngươi khẽ nheo lại, nhìn thẳng vào Thanh Trà đầy soi mói, như muốn đâm thẳng vào từng lớp da thịt trên người cô. Hắn dường như mới tắm xong, trên người chì quấn mỗi chiếc khăn trắng ngang hông, nhìn thật khiến người khác bỏng mắt.“Hàn Hứa Phong, mau thả tôi ra.”Người đàn ông trước mặt cô khẽ nhoẽn một nụ cười, nụ cười sắc lẹm, mang theo vài phần châm biếm, nhìn vào đã thấy lạnh sống lưng.“Cô nằm mơ à?”“Cô đừng quên cô bây giờ thuộc sở hữu của Hàn Hứa Phong rồi, có thế nào cũng không đến lượt cô ra lệnh.”“Sở hữu” Anh xem cô là món hàng hóa ư? À, phải rồi, không phải cô bị người cha đam mê cờ bạc, rượu chè của mình bán để trả nợ sao. Bao nhiêu nhỉ? ba vạn tệ. Cả cuộc đời cô chỉ đáng ba vạn tệ. Nghĩ đi nghĩ lại, cô cười khẩy.“Hàn tổng, xin anh đấy, thả tôi ra đi.” Cô dịu giọng lại, ánh mắt khốn khổ. Nước mắt ứa ra đọng lại nặng trĩu trên khóe mặt, Thanh Trà khẽ nhíu lại một cái, nước mắt liền chảy dài thành hàng xuống đôi gò má.“ Cầu xin tôi đi.”“Cầu xin anh.”“Haha.” Hàn Hứa Phong cười lớn, khuôn mặt vô cùng thỏa mãn.“ Đợi khi nào vui vẻ tôi sẽ suy nghĩ.”“Anh…” Thanh Trà không kiềm nổi sự tức giận, trừng mắt nhìn Hàn Hứa Phong. Rốt cuộc cô có thù gì với hắn mà hắn lại ђàภђ ђạ cô đến khổ sở như vậy? Chẳng lẽ cái giá của những người bán thân là phải chịu sự khổ sở và nhục nhã đến thế này sao?“Tôi thế nào?” Hàn Hứa Phong nhìn Thanh Trà tỏ vẻ khiêu khích, mang theo vài phần hiếu kỳ.“Anh là thằng khốn…mất nhân tính.” Thanh Trà mang hết bao tủi nhục, gào lên.“Haha, được, chửi rất hay, chửi tiếp đi. Cô càng chửi tôi càng thấy thú vị.”Thanh Trà trùng mắt xuống, đến nói chuyện còn khó khăn thì cô làm gì còn sức để chửi.“Sao vậy? Sao lại im lặng? Ban nãy còn mạnh mồm lắm mà.” Hàn Hứa Phong tiến lại gần, hắn dùng những ngón tay thon dài Ϧóþ mạnh cằm của Thanh Trà, đẩy Trà dùng sức đẩy mạnh bàn tay kia ra, đối với cô, người trước mặt vô cùng kinh tởm.“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Khuôn mặt Thanh Trà đầy vẻ căm phẫn nhưng nước mắt vẫn không tự chủ được mà lả chả rơi xuống.“Tại sao à? Cô thử đoán xem.”“Nhìn thấy cô đau khổ chính là niềm vui của tôi.” Hàn Hứa Phong hừ xong, hắn lấy một bộ đồ trong tủ ung dung mặc vào rồi quay người đi mất, bỏ lại Thanh Trà trong căn phòng rộng lớn. "Lam Thanh Trà, mau mở cửa ra. Nếu còn không mở cửa thì hậu quả thế nào tôi cũng không dám chắc đâu." Hàn Hứa Phong lấy hết phần kiên nhẫn cuối cùng, gằn lên từng lại cơn thịnh nộ của hắn vẫn là một bầu không khí im lặng, Hàn Hứa Phong hết kiên nhẫn, xoay người tiến đến gần chiếc tủ gỗ gần đó, hắn mở hộc tủ nhỏ, lấy ra một chùm chìa khóa."Cạch" cánh cửa bị một lực lớn của cánh tay đẩy mạnh, cửa mở toang ra, va vào phần bên hông của bức tường trong nhà tắm, tạo ra một âm thanh vô cùng Hứa Phong nhìn cô gái trước mặt, trên người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm. Đôi mắt nhìn anh đầy vẻ đề phòng."Cô bị điếc à?" Hàn Hữu Phong vẫn chưa nguôi giận, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên có người không phục tùng mệnh lệnh của Trà vẫn không nói gì, nhìn chằm chằm Hàn Hứa Phong một hồi lâu, hắn ta cũng không có động tĩnh gì, cứ thế nhìn Thanh nhiên Thanh Trà dùng hết sức lực, đẩy Hàn Hứa Phong sang một bên, định lao thẳng ra bên ngoài."Lam Thanh Trà, cô dám." Cơn giận đến đỉnh điểm, Hàn Hứa Phong nắm được cánh tay trái của Thanh Trà, ép sát cô vào tấm gương lớn trong phòng tắm."Muốn chống đối tôi? Chán sống rồi à?""Anh định làm gì tôi?" Giọng Thanh Trà đầy sợ hãi và bất lực."Muốn thế nào?" Hàn Hứa Phong nói như thì thầm, từng chữ nhả ra mang theo vài phần ma mị."Cầu xin anh, thả tôi ra đi. Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?" Thanh Trà nhắm chặt mắt, miễn cưỡng van xin Hứa Phong dùng tay phải nắm lấy hai cổ tay của Thanh Trà, vòng qua đầu, cố định ở một chỗ. Tay còn lại bóp chặt cằm của cô, nâng lên."Tại sao tôi lại tha cho cô? Không phải tôi từng nói hành hạ cô khiến tôi hạnh phúc sao?" Hàn Hứa Phong cười cợt nhã."Đồ điên, anh giết tôi đi.""Giết cô thù được gì? Nhìn cô đau khổ mới thích."Hàn Hứa Phong vừa dứt lời, tay trái liền buông cằm của Thanh Trà ra, tiến tới mép gấp của chiếc khăn tắm, tháo ra. Chiếc khăn theo lẽ tự nhiên rơi xuống, để lộ thân thể trắng nõn nà, chằng chịt những vết sưng đỏ."Hàn Hứa Phong, buông tôi ra." Thanh Trà liên tục gào thét, thế nhưng hắn vẫn chẳng quan Hứa Phong dùng răng cắn mạnh vào cổ Thanh Trà, tiếp đến là phần xương quai xanh và phần nhủ hoa đang nhô ra. Thanh Trà hô hấp không đều, đến cuối cùng không còn sức giằng co, van xin. Hàn Hứa Phong được đà, buông hai tay cô ra, một tay xiết chặt bả vai cô, tay còn lại bóp mạnh một bên bầu ngực của Thanh Trà, thật không nhìn ra có chút nào là thương hoa tiếc ngọc!Thanh Trà bất lực, chỉ biết đạp đạp hai chân phản kháng yếu ớt. Thừa lúc Hàn Hữu Phong ngồi xuống, định chạm vào phần tư mật của cô, Thanh Trà vội dùng hết sức thúc đầu gối vào mặt hắn, khiến hắn một phen đau điếng."Đồ tiện nhân." Hàn Hứa Phong tát Thanh Trà một cái, bỏng rát. Cô mất đà ngã về phía sau, đập đầu vào thành bồn tắm, máu chảy liên hồi, Thanh Trà bất tĩnh."Hàn Hứa Phong, con làm gì vậy?" Hàn phu nhân xong vào, bà đã đứng ngoài nghe ngóng động tĩnh đã rất lâu, nghĩ rằng đã quá giới hạn nên liều mình xông vào."Hũm, Hàn phu nhân nay còn có nhã hứng quản cả chuyện của tôi ư?" Hàn Hứa Phong nói, trên miệng nở một nụ cười cợt nhã."Hứa Phong, con mau dừng lại đi. Con bé này nó vô tội." Hàn phu nhân lo lắng."Vô tội, vậy ai là kẻ có tội? Bà ư? Hay thằng khốn kia." Hàn Hứa Phong rướn mày, chất vấn Hàn phu nhân."Ta...ta xin con đấy, mọi việc để nói sau được không? Bà Năm mau gọi bác sĩ.""Không được gọi. Nếu ai dám gọi bác sĩ thì cuốn gói khỏi Hàn gia đi." Hàn Hứa Phong tuyên bố chắc nịch.

hàn thiếu tha cho tôi đi