trao anh trái tim em

Em chẳng muốn nhìn anh tay trong tay cùng người khác đâu anh. Trái tim em rất hẹp, rất ích kỷ và anh cứ quay đi như chưa từng quen em. Em có thể đau, có thể trách anh vô tình nhưng em sẽ nhẹ nhàng đi qua anh, rất nhanh, rất khẽ để rồi anh chẳng biết sau chiếc mặt nạ của sự cứng rắn, lạnh lùng của mình. Em đang khóc! Những Stt tỏ tình Crush ngọt ngào, sến sẩm sau đây cũng không nằm ngoài quy luật đó. 1."Em à, Em đã đánh cắp trái tim anh. Vì thế anh sẽ đánh cắp nụ hôn của em". 2."Em là nguồn cảm hứng đằng sau tất cả những gì anh làm, làm nguồn gốc của những điều tốt lành Có lẽ đội của anh vừa mới tập luyện xong. Vừa nhìn thấy tôi, anh liền chạy lại hỏi:-Anh nghe nói hôm qua em gặp quỷ khổng lồ. Em không sao chứ, có bị thương không. Anh đã rất lo đấy Anh ấy lo lắng cho tôi sao. Quả thật là một người ấm áp-À, em không sao hết á. Anh Trao cho anh trái tim hồng cháy bỏng Anh cúi xuống bên đời em sống động Nước mắt tràn, em đón nhận cao sang Chuyện tình mình ai đó nói trái ngang Nhưng với em là tình yêu đích thực Nỗi khao khát giữa dòng đời đến mức Gặp anh, tình hừng hực bỏng tim hồng Ngỡ dòng đời êm ả mặt nước trong Ngỡ xuân thì như lòng sông khô cạn - Em ghét anh thật sao? Anh làm cho cuộc sống của em khốn khổ hay là em làm cho trái tim anh điêu đứng. Anh không quên được em, anh không yêu được người khác, anh không thể nào xây dựng một gia đình hạnh phúc! Anh nhất định phải tìm em Phương à. Người tôi yêu quá xinh. khiến bao người ngắm nhìn. Vì tôi trót yêu, lòng lo âu trái tin buồn đau. Đừng nhìn ai nhé em. Mỗi khi em bước về. Đừng cười với người, vì tim em là của riêng anh rồi. Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi Bankso Vn. ♡ TRAO ANH TRÁI TIM EM NGHÊ ĐA HỈ ♡ Tác giả Nghê Đa Hỉ Editor An Tĩnh Raw Tấn Giang Convert Diêu Hạ wikidich Độ dài 55 chương bao gồm cả 2 phiên ngoại Bìa Yến Ngọc ♡ VĂN ÁN ♡ Bởi vì nhất thời giận dỗi, Lục Chẩm Tuyết quyết tâm phải khiến cho Lâm Cảnh yêu cô. Cô trêu chọc anh, trêu chọc anh, một hai phải khiến anh yêu mình. Nhưng theo đuổi được một thời gian, cô mới ngộ ra một điều, Lâm Cảnh là một người đàn ông lạnh nhạt lại cao cao tại thượng, chắc chắn sẽ không có khả năng yêu cô. Cô rất kiên quyết chọn từ bỏ, xoay người rời đi không một chút lưu luyến. Tất cả mọi người, bao gồm cả Lục Chẩm Tuyết đều cho rằng Lâm Cảnh không thích Lục Chẩm Tuyết, nhưng chỉ có mình anh biết, mỗi một ngày Lục Chẩm Tuyết không xuất hiện, anh đều vô cùng bực bội trong lòng. Ngọt văn. Cao lãnh nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng. Tag Đô thị tình duyên, yêu sâu sắc, hoan hỉ oan gia, ngọt văn Từ khóa tìm kiếm Vai chính Lục Chẩm Tuyết, Lâm Cảnh ┃ vai phụ ┃ cái khác Một câu tóm tắt Cao lãnh nhất thời sảng, truy thê hoả táng tràng Chi tiết về PASS truyện! Bản edit sẽ còn nhiều lỗi typo, mọi người hãy cmt hoặc chụp màn hình và gửi về page An Tĩnh Blog nhé! Cảm ơn sự hỗ trợ nhiệt tình từ các bạn. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! ♡ MỤC LỤC ♡ LƯU Ý Đây là truyện đầu tay của mình nên không tránh khỏi việc lậm cv và sai chính tả do cái tính ẩu tả. Mình sẽ beta lại khi có thời gian, nếu mọi người thấy dòng này tức là mình chưa beta và suy nghĩ kỹ trước khi nhảy hố nha ❤ 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 __ HOÀN TOÀN VĂN __ Edit An TĩnhLúc Lục Chẩm Tuyết lấy khăn lau từ phòng cất đồ ra, Lâm Cảnh đã đi vào trong phòng đèn bên trong phòng tắm sáng ngời, tiếng nước chảy ra từ vòi sen xôn xao vang lên trong không gian. Lục Chẩm Tuyết đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm, nghe tiếng nước chảy bên trong đó, trong đầu đột nhiên nhớ đến cảnh tưởng ở huyền quan mới vừa nãy, hình ảnh cô và Lâm Cảnh hôn nhau thiếu chút nữa là tiến thêm một bước xưa từng nói tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô gặp lửa [1] quả đúng không sai mà. Cô và Lâm Cảnh vừa không gặp nhau mấy ngày, mới hôn một cái đã khác biệt so với những nụ hôn trước kia. Cô lại nhớ đến vừa nãy lúc mình và anh ôm nhau hôn triền miên, cả những phản ứng của thân thể, không thể kiềm được mà mặt đỏ tới tận mang tai, tim đập nhanh kịch liệt.[1] Tiểu biệt thắng tân hôn 小别胜新婚 chỉ việc những người yêu nhau không gặp nhau trong một khoảng thời gian, thời điểm gặp lại thì cảm xúc sẽ dạt dào hơn cả đêm tân khô gặp lửa 干柴烈火 dùng để chỉ nhu cầu tình dục mãnh liệt giữa nam và nữ, ví dụ như hai người lao vào nhau như củi khô lâu ngày gặp vội vàng treo khăn lau lên trên móc treo đồ bên ngoài cửa phòng tắm, nói với người ở bên trong “Em treo khăn lau ở giá treo bên ngoài cửa giúp anh rồi.”Tiếng nước chảy bên trong vẫn vang lên đều đặn, cô cũng không biết rốt cuộc Lâm Cảnh có nghe thấy hay không. Nhưng cô cũng không đoái hoài gì nữa, nói xong thì xoay người đi về phòng ngủ của nằm sấp trên giường, không hiểu sao lại đỏ mặt rất lâu. Cuối cùng khi hết chịu nổi nữa mới vùi mặt vào trong chiếc gối lành lạnh. Hơn nữa, cô còn cảm thấy rất kì lạ, không biết từ khi nào mà tính cách của mình lại trở nên dễ dàng xấu hổ như vậy nhỉ?Lâm Cảnh đúng là khắc tinh của cô ôm chặt gối lăn lộn ở trên giường mấy vòng, đang buồn rầu, thì nghe thấy tiếng gõ từ truyền đến từ bên Chẩm Tuyết bị dọa cho giật mình, ngay lập tức ôm gối, từ trên giường ngồi bật lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, sợ rằng đó chỉ là ảo giác của chính mình mà mấy giây sau, lại có hai tiếng gõ cửa vang này Lục Chẩm Tuyết mới lấy lại hồn vía của mình, vội vàng trèo xuống giường, đến dép cũng chưa kịp mang, chạy chân trần đi ra mở phòng mở ra, Lâm Cảnh đứng ở bên ngoài. Bởi vì trong nhà cô không có quần áo vừa người Lâm Cảnh, cho nên anh không thay chiếc áo sơ mi ban nãy ra, nhưng cách mặc áo sơ mi của anh lại không được ngay ngắn gọn gàng lắm, vẫn không cài hai nút áo trên cùng lại, tay áo sơ mi cũng được cuốn lên rất tùy tiện, hai tay đút trong túi quần của anh có lẽ đã được lau sơ qua, nhưng vẫn chưa khô hoàn toàn, con người đen nhánh nhìn thẳng về phía cô, hồi lâu mới lên tiếng hỏi “Lục Chẩm Tuyết, em định quăng anh ở bên ngoài này sao?”Lâm Cảnh đã tắm xong từ lâu rồi, ngồi ở ghế sofa bên ngoài phòng khách chờ một hồi lâu, từ đầu đến cuối cửa phòng của Lục Chẩm Tuyết vẫn đóng chặt, bên trong không có một chút động tĩnh nào, dường như không có ý định đi ra ngoài Chẩm Tuyết a một tiếng, cô không biết nên làm sao, lại bị đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào mình làm cho chột dạ, giống như cô thật sự cóý định lạnh nhạt thờ ơ với anh đất chứng giám. Mặc dù vừa nãy cô cảm thấy vô cùng xẩu hổ ngại ngùng nhưng cô làm sao có thể thờ lạnh nhạt vô tình với Lâm Cảnh được chứ. Cô cũng không phải không biết Lâm Cảnh đã đặc biệt quay về sớm vì mình liền vội vàng nói “Làm sao có thể ạ. Vừa rồi không phải anh vẫn đang tắm sao, nên em quay về phòng chờ anh thôi mà.”Nhưng thật ra là trở về phòng để lấy lại bình tĩnh, giảm bớt sự xẩu hổ ngại ngùng mà kéo tay Lâm Cảnh, cười tủm tỉm hỏi anh “Anh có đói bụng không? Có cần em nấu món gì cho anh ăn không?”Lâm Cảnh cũng không khách sáo làm gì, nhìn cô một lúc, mới nói “Được.” Lục Chẩm Tuyết cười hỏi, “Anh muốn ăn món gì?”Lâm Cảnh nói “Tùy em thôi, anh ăn gì cũng được.”Lục Chẩm Tuyết suy nghĩ một lúc, lại nói “Vậy em nấu mì cho anh ăn nhé, rất nhanh luôn.”Cô vừa dứt lời thì xoay người đi xuống phòng Cảnh nhìn Lục Chẩm Tuyết đang đứng trong bếp nấu đồ ăn cho mình, tâm trạng nặng nề do bị bỏ rơi ở bên ngoài vừa nãy cũng khá lên đôi Chẩm Tuyết thật sự biết nấu ăn, khi còn bé, phần lớn thời gian cô đều chơi ở nhà ông nội, khi đó em năm rất thích chạy vào ăn ké mấy món ăn trong lúc bà nội đang nấu cơm trong phòng bếp, có lúc còn giúp bà nội làm mấy việc lặt vặt đơn giản, nhìn nhiều rồi thì chính mình cũng có thể tự nấu mì là nhanh nhất, cỡ mười phút đã làm xong một tô mì thơm Lục Chẩm Tuyết bưng tô mì đi ra ngoài phòng khách, Lâm Cảnh đang ngồi trên ghế sofa, mới vừa giải quyết xong một số công việc qua thư điện Chẩm Tuyết đặt tô mì lên trên bàn trà nhỏ, cô đứng bên cạnh, hai tay đưa đũa cho Lâm Cảnh, cười tủm tỉm nói “Lâm tổng, mời thưởng thức.” Lâm Cảnh liếc mắt nhìn cô một cái, nhận lấy đôi đũa từ tay Lục Chẩm Tuyết, thấp giọng nói “Em nói cái gì vậy.”Lục Chẩm Tuyết không nhịn được bật cười ha ha, trả lời lại anh “Để cho anh cảm giác được thái độ phục vụ tận tình chu đáo của em.”Cô cười, thuận tay kéo chiếc ghế ra ngồi xuống bên cạnh bàn trà nhỏ. Trong lúc đó, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc điện thoại di động của Lâm Cảnh đang đặt trên bàn trà, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện này, mắt nhìn thẳng vào Lâm Cảnh, nghiêm túc hỏi anh “Lâm Cảnh, anh có wechat không?”Lâm Cảnh hơi kinh ngạc, anh ngước mắt, nhìn Lục Chẩm Tuyết, đáp lại cô “Có.”Lục Chẩm Tuyết oán trách anh, “Vậy tại sao anh lại không thêm em trên wechat ạ?”Đến tận bây giờ, họ muốn liên lạc với nhau còn phải thông qua gọi điện thoại hoặc gửi tin Cảnh khựng lại, nói với cô “Anh rất ít dùng. Nên quên mất.”Dứt lời, anh lại hỏi ngược lại Lục Chẩm Tuyết, “Vậy tại sao em lại không thêm anh?”Lục Chẩm Tuyết không kiềm được sự ngạc nhiên, ngay sau đó cô bật cười thành tiếng, “Mấy chuyện thế này, chẵng phải nên do đàn ông các anh chủ động sao?”Lâm Cảnh nhìn cô, ngay sau đó cầm điện thoại di động đặt trên bàn trà đưa đến cho cô, “Em thêm anh đi.”Lục Chẩm Tuyết nhận lấy điện thoại, hỏi “Em có thể xem điện thoại của anh ạ?”Lâm Cảnh nói “Có gì mà không thể xem đâu.”Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, điện thoại của anh có khóa mật mã số, cô đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Cảnh, “Mật mã.”Lâm Cảnh đang cúi đầu ăn món mì do cô nấu, không thèm ngẩng đầu lên nhìn, dứt khoát nói với cô một dãy mấy con Chẩm Tuyết sững sốt, cô lấy điện thoại di động lại, nhập số mật mã Lâm cảnh vừa nói để mở điện thoại ra thì bây giờ có rất nhiều người, kể cả là tình nhân, người yêu của nhau, họ cũng sẽ không cho phép nửa kia tùy tiện xem điện thoại của mình, càng sẽ không nói ra mật mã người người đó Lâm Cảnh lại rất thoải mái nói cho cô biết mật khẩu điện thoại của mình, hơn nữa điện thoại di động của Lâm Cảnh e rằng còn liên quan đến rất nhiều bí mật làm ăn quan trọng có thể cảm giác được Lâm Cảnh đang rất nghiêm túc trong mối quan hệ này với thoại của Lâm Cảnh không có quá nhiều ứng dụng, Lục Chẩm Tuyết tìm tới tìm lui vẫn không tìm thấy wechat đâu thầm trong lòng đúng là người này thật sự không cần dùng nó mở mục APP ra tải wechat về máy giúp Lâm Cảnh, tải xong, cô nhấn mở ứng dụng và hỏi anh tài khoản, Lâm Cảnh nói “Hình như là số điện thoại của anh.”Lục Chẩm Tuyết “…Hình như?”Lâm Cảnh “Trước kia có việc nên anh có tạo một tài khoản.”Lục Chẩm Tuyết nhìn Lâm Cảnh, không nhịn được bật cười thành tiếng, “Rốt cuộc là anh đang sống ở thời kì nguyên thủy nào vậy?”Lâm Cảnh xem thường, “Loại nhắn tin cấp tốc này thì có ý nghĩa gì à? Hoàn toàn làm lãng phí thời gian.”Lục Chẩm Tuyết cười một tiếng, trả điện thoại lại cho anh, “Vậy thôi không cần nữa. Dù sao nói chuyện phiếm cũng rất lãng phí thời gian mà.”Lâm Cảnh nhìn cô, thúc giục nói “Mau làm đi.”Lục Chẩm Tuyết vẫn khăng khăng không làm, cô nhịn cười, “Mời vừa nãy không phải chính anh nói rất lãng phí thời gian hay sao?”Lâm Cảnh “…”Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, cô cầm điện thoại lên lại, hỏi anh “Hay nói cách khác, anh cảm thấy nói chuyện phiếm với không hề lãng phí thời gian chút nào phải không?”Lâm Cảnh nhìn cô, trả lời “Đúng vậy. Nói chuyện phiếm với em không hề lãng phí thời gian đâu, phải vui mới đúng chứ.”Khuôn mặt anh không kiềm được nén lửa giận, anh đứng dậy bưng tô mì đã ăn hết và đũa đi vào trong phòng bếp, còn không quên thúc giục Lục Chẩm Tuyết, “Em làm nhanh lên nào.”Lục Chẩm Tuyết hỏi “Mật mã đâu?”Lâm Cảnh lại nói cho cô biết mật khẩu tài khoản của anh gồm sau con số. Lục Chẩm Tuyết đăng nhập vào wechat, phát hiện wechat của anh đúng thật là rất sạch sẽ, chỉ kết bạn với hai ba người mà lấy wechat của mình ra quét mã và kết bạn với anh. Lâm Cảnh ở trong phòng bếp rửa bát đũa, sau khi xong xuôi anh quay lại, Lục Chẩm Tuyết đã thêm vào bạn tốt xong. Ngón tay cô chỉ chỉ về phía chiếc điện thoại của Lâm Cảnh đang nằm trên bàn trà nhỏ, nói “Em đã thêm rồi.”Cô nói xong lại thuận miệng nhắc đến chuyện ban nãy mình thấy, nói “Nhưng mà wechat của anh sạch gọn thật đó, chỉ có hai ba người bạn.” Lâm Cảnh nói “Chỉ có em gái với ba anh mà thôi.”Lục Chẩm Tuyết ngạc nhiên, cô giải thích với anh theo bản năng, “Chỉ là em thuận miệng nhắc đến thôi, anh không nhất thiết phải khai báo rõ bạn bè trên wechat với em đâu…”Lâm Cảnh nhìn cô, hồi lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi một câu “Em không có chút hứng thú nào với cuộc sống của anh à?”Lục Chẩm Tuyết sững sốt, “Không phải đâu. Chỉ là em thường không có thói quen dò hỏi về cuộc sống riêng tư của người khác mà thôi.”Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm, “Anh là người khác sao?”“Hả?” Lục Chẩm Tuyết mắt chữ a mồm chữ o, không kịp phản ứng lại câu hỏi của anh, cô đến gần Lâm Cảnh, quan sát anh cả buổi trời, nghi hoặc hỏi anh “Không biết có phải do em hiểu sai không? Nhưng anh đang hy vọng em sẽ dò hỏi về cuộc sống của anh nhiều hơn hả?”Lâm Cảnh trả lời cô “Không phải dò hỏi. Chỉ là em có thể để ý đến anh nhiều hơn đôi chút, có thể đừng biểu hiện ra rằng em không có hứng thú gì với cuộc sống của anh dù chỉ một chút có được không?”Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc không nói nên lời, cô vội vàng nói “Em không có.” Cô nhìn Lâm Cảnh, rất nghiêm túc nói “Em rất rất thích anh mà. Nếu không thì tại sao em lại chọn quen anh cơ chứ?”Lâm Cảnh nghe những lời nói này của Lục Chẩm Tuyết, cuối cùng tâm trạng cũng trở nên tốt hơn kéo tay cô, hai con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào mắt cô, thấp giọng hỏi “Lục Chẩm Tuyết, em có thích anh không?”Lục Chẩm Tuyết nói “Thích ạ. Không thích thì em ở bên cạnh làm gì?” Cuối cùng Lâm Cảnh cũng chịu cười rồi, anh cúi người đến hôn lên môi cô một cái đầy dịu Chẩm Tuyết được anh hôn, trong lòng tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc, cô đối diện với ánh mắt hiện rõ ý cười vui vẻ của Lâm Cảnh, cũng không nhịn được bật nhẹ giọng hỏi anh “Anh có mệt không? Hơn nửa đêm còn phải ngồi máy bay quay về đây.”Lâm Cảnh vẫn nắm tay cô không chịu buông ra, chỉ chăm chú nhìn cô rồi nói “Anh là vì ai mới quay về đây?”Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, “Vì em.”Cô chủ động hôn lên môi Lâm Cảnh một cái, nói “Tối nay anh ngủ lại ở nhà em đi cũng được, em đi lấy chăn giúp anh nhé.”Trong nhà có một căn phòng trống dành riêng cho khách, nhưng lại chưa được trải chăn đệm sẵn, Lục Chẩm Tuyết đi vào phòng cất đồ lấy chăn đệm ra giúp anh, đang chuẩn bị đi lên đó để trải giường đệm các thứ, lại bị LâmCảnh kéo lại, anh nói “Muộn quá rồi, đừng làm nữa, anh ngủ trên ghế sofa tạm một đêm là được rồi.”Lục Chẩm Tuyết nói “Nhưng ngủ trên ghế sofa không thoải mái đâu anh.” Cô vẫn kiên quyết phải đi lến trải giường đệm ra cho anh, nói “Em làm nhanh lắm, nên anh đừng lo nha.”Vừa nói dứt lời, cô nhanh chóng ôm chăn đệm về căn phòng kế bên phòng ngủ của Cảnh nhìn Lục Chẩm Tuyết quan tâm lo lắng cho mình, trong lòng cảm thấy cực kì vui sướng hạnh hôm qua, khi Lâm Cảnh quay về là nửa đêm, buổi sáng ngày hôm sau còn phải thức dậy sớm để đi làm, thật ra cũng không ngủ được mấy tiếng. Sáng sớm Lục Chẩm Tuyết mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lại nghe thấy tiếng nói trầm thấp nhỏ nhẹ bên hơi ngơ ngác, trèo xuống giường mang dép, từ trong phòng ngủ đi ra, thì thấy trợ lý Tiểu Dương đang ở ngoài phòng khách, không biết đã đến đây từ lúc Cảnh đã thay quần áo, có lẽ là đồ do trợ lý Tiểu Dương mang đến giúp đã mặc áo sơ mi quần tây nghiêm túc gọn gàng, đang chuẩn bị thắt cà vạt, anh vừa quay đầu lại nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đang đi ra, anh đi đến phía cô, hỏi “Đánh thức em à?”Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, “Anh phải đến công ty ạ?”Cô nhận lấy cà vạt trong tay Lâm Cảnh theo bản năng, vừa giúp anh thắt lại vừa Cảnh cũng để mặc cho Lục Chẩm Tuyết thắt cà vạt giúp mình, hai tay anh ôm lấy eo của Lục Chẩm Tuyết, thấp giọng nói “Anh bảo trợ lý Dương mua đồ ăn sáng cho em rồi, một lát nữa em nhớ phải ăn đầy đủ đó.” “Vâng.”Lâm Cảnh lại nói “Tối mai đi tham dự một buổi tiệc với anh nhé.”Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc không nói nên lời, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Cảnh, hỏi lại anh “Tối mai ạ?”Lâm Cảnh nói “Đúng vậy.”Lục Chẩm Tuyết lại hỏi tiếp một câu nữa, “Ngày mai là thứ bảy hả anh?” “Ừ.”Lục Chẩm Tuyết nghĩ thầm trong lòng chắc sẽ không trùng hợp đến như thế chứ?Cô lại thăm dò hỏi thêm một câu, “Tối mai mấy giờ vậy anh?” “Tám giờ.”Lục Chẩm Tuyết “…”Lâm Cảnh nhìn biểu cảm của Lục Chẩm Tuyết thì thấy không đúng lắm, anh nhìn cô, “Làm sao vậy?”Lục Chẩm Tuyết không thể làm gì khác ngoài thành thật khai bóa với anh, nói “Tối mai em đã đồng ý với anh ba sẽ….”Lâm Cảnh nhìn cô, “Vậy anh thì phải làm thế nào?”Lục Chẩm Tuyết thật sự không ngờ rằng lại trùng hợp như thế. Cô thật sự cảm thấy rất khó xử, do dự một hồi lâu, dè dặt lên tiếng thương lượng với Lâm Cảnh, “Chủ yếu là do em đã đồng ý với anh ba trước đó rồi, nếu không…..Ngày mai anh không đưa bạn gái theo, có được không ạ?”Lâm Cảnh cảm thấy không vui vẻ gì, dứt khoát đáp “Không thể.” Vì lí do gì gái của anh, vì lí do gì mà phải đi làm bạn gái cho kẻ khác. “Vậy nếu không thì….Anh tìm ai…..”“Lục Chẩm Tuyết, nếu em dám thì cứ thử nói những lời này ra cho anh nghe.” Lâm Cảnh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, hình như anh tức giận rồi. Lời nói muốn bảo anh tìm người khác làm bạn gái thay của Lục Chẩm Tuyết nghẹn lại ở cổ họng, không dám nói ra không thể làm gì khác hơn là nhón chân hôn lên môi anh một cái, dịu dàng dỗ anh, “Anh đừng buồn mà, vì em lỡ đồng ý với anh ba rồi, lần sau chắc chắn em sẽ đi cùng anh mà.”Cô thấy sắc mặt của Lâm Cảnh vẫn rất khó coi, lại hôn anh thêm hai cái Cảnh được cô dỗ dành một hồi cũng hết tức giận, anh đẩy lưng để cô tiến sát về phía mình, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô một cái, “Sau này không cho phép em làm bạn gái của người khác nữa.”“Em biết rồi mà.” Lục Chẩm Tuyết vội vàng đồng ý với Cảnh cúi đầu nhìn cô, cuối cùng cũng không so đo với cô nữa, nói “Anh đi đây, nhớ ăn sáng đó.”“Vâng ạ.” Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, đi đến ghế sofa, cầm áo vest âu phục của anh lên, đưa đến cho Lâm Cảnh cầm lấy áo, nhìn cô, mỉm cười đầy cưng chiều, “Anh đi nhé.” Anh cầm áo vest rồi đi ra cửa, thời điểm đi ngang người cô, còn thuận tay xoa nhẹ đầu cô nữa. khi trái tim ❤ anh đã trao em rồi, anh đừng trao ai nữa nhé.. ❤❤TryItWithTikTok Edit An TĩnhLục Chẩm Tuyết xuống xe nhanh chóng trở về nhà thu dọn hành vừa mới vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của bánh bích quy nướng, lúc đang thay giày ở cửa đã không kiềm được vui vẻ hỏi “Mẹ, mẹ lại nướng món gì ngon thế ạ?”Mẹ Lục đang làm bữa sáng trong phòng bếp, nghe thấy giọng của con gái liền ló đầu nhìn ra ngoài, cười nói “Về rồi à.”Lục Chẩm Tuyết vâng một tiếng, thay dép xong thì đi xuống phòng đang bận rộn trước lò nướng, trên bàn bếp có một khay bánh bích quy mới ra lò, nóng hổi thơm ngon, hương thơm xông thẳng vào mũi.“Thật là thơm.” Lục Chẩm Tuyết tiến tới ngửi ngửi, sau đó vội vàng xoay người đi đến bồn rửa tay để làm sạch tay Lục ở bên cạnh lấy sữa bò trong tủ lạnh ra, vừa cười vừa nói “Đã ăn sáng chưa con?”Lục Chẩm Tuyết gật đầu một cái, trả lời “Ăn rồi à.”Cô đưa tay cầm lấy một miếng bánh bích quy đưa lên miệng, suy nghĩ chốc lát rồi nói với mẹ “Mẹ, lát nữa con phải ra ngoài.”“Đi đâu vậy?”“Đi đến rừng Hồng Diệp, khoảng bốn năm ngày sẽ về lại ạ.”Mẹ Lục hơi ngạc nhiên, quay đầu lại hỏi “Sao đột nhiên lại muốn đi đến rừng Hồng Diệp thế?”Lục Chẩm Tuyết nói “Không phải tối hôm qua Tần Hâm đã trở về sao ạ, tụi con đã hẹn hôm nay sẽ đi đến rừng Hồng Diệp ngắm lá rơi đó.”Thời tiết mùa này rất thích hợp để ngắm lá rơi, mẹ Lục cũng không nghi ngờ gì nữa, cười nói “Được. Vậy các con ra ngoài nhớ cẩn thận nhé, chú ý an toàn.” Lại hỏi “Bây giờ phải đi ngay sao?”“Vâng, đi ngây bây giờ ạ.” Lục Chẩm Tuyết ăn bánh bích quy xong, vừa rửa tay vừa nói “Con quay về để sửa soạn hành lí mẹ ạ.”“Nhiệt độ ở rừng Hồng Diệp có thể sẽ lạnh hơn nhiều so với trong thành phố đấy, con nhớ mang theo áo khoác dày đó nha.”“Vâng vâng. Con biết rồi.”Bởi vì đây là một chuyến đi du lịch ngắn ngày, Lục Chẩm Tuyết không mang theo quá nhiều đồ, chỉ xếp vào vali một vài bộ quần áo mặc thường ngày và các loại đồ dùng dưỡng da mà thôi.”Mẹ Lục không yên tâm nên đã xếp thêm một chiếc áo lông vũ dày vào vali hành lí của cô, bà nói “Ở rừng rất lạnh, mang theo áo dày để phòng hờ nữa chứ.”“Vâng, cảm ơn mẹ.” Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt trả cô thu dọn hành lí xong đã hơn mười một giờ, hiếm khi tính khí của Lâm Cảnh lại tốt như hôm nay, không thúc giục cô chút nào xách vali hành lí xuống lầu, vừa thay giày vừa chào tạm biệt với mẹ “Mẹ, vậy con đi đây.”“Ừ. Đến nơi thì nhớ gọi điện thoại về nhà nhé.” “Con biết rồi ạ.”Lục Chẩm Tuyết đi ra khỏi tiểu khu, xa xa đang trông thấy Lâm Cảnh đang dựa vào một bên thân xe, đang đợi dù xe đậu dưới tàng cây, vị trí cũng không dễ nhìn thấy. Nhưng dáng dấp của người đàn ông này thật sự quá xuất chúng, mặc dù chỉ lười biếngdựa vào một bên thân xe, cúi đầu nhìn điện thoại di động, nhưng vẫn rất hấp dẫn ánh mắt của người chí Lục Chẩm Tuyết còn nhìn thấy có vài cô gái đang đi trên đường cũng liên tục quay đầu nhìn vừa kéo vali hành lí đi về phía đó vừa nhìn bốn phía xung quanh—— chủ yếu là sợ ba đi làm về đúng lúc lại bắt gặp hai Cảnh đã sớm nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đi ra khỏi tiểu khu. Hai tay anh đặt trong túi quần, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi cô đi đến đây. Nhưng khi nhìn thấy suốt đường đi cô đều quan sát bốn phía cẩn thận, dáng vẻ như thể đang sợ bị người quen bắt gặp mặt Lâm Cảnh dường như hơi xấu đi, lúc Lục Chẩm Tuyết đi đến, anh mất hứng hỏi “Rốt cuộc cô đang nhìn cái gì vậy?”Lục Chẩm Tuyết thản nhiên đáp “Ba tôi.” Cô vừa nói vừa không yên tâm mà quan sát bốn phía thêm một lần nữa, “Bình thường ba tôi đều trở về vào giờ này.”Khuôn mặt Lâm Cảnh trở nên lạnh nhạt, rất không vui vẻ, hỏi lại “Nhìn thấy thì thế nào?”Anh là người không đáng được nhận ra à?Lục Chẩm Tuyết nói “Nhìn thấy thì tôi còn phải giải thích, rất phiền toái.”Cô hoàn toàn không nhận ra rằng Lâm Cảnh đang tức giận, đi tới cốp xe, còn ló đầu ra gọi anh một tiếng “Lâm tổng, giúp tôi cất đồ vào cốp xe với.”Lâm Cảnh chịu đựng nỗi uất nghẹn tích tụ nơi lồng ngực, anh nhắm mắt lại, sau đó mới xoay người đi về phía sau đuôi xe, lạnh lùng nói một câu “Lên xe trước đi.”Lục Chẩm Tuyết cong môi cười dịu dàng, đáp một tiếng “Được.”Cô vui vẻ ung dung, bỏ lại vali hành lí cho Lâm Cảnh giải quyết, đi đến hàng ghế trước, mở cửa ghế bên cạnh ghế lái, ngồi vào bên trong xe rừng Hồng Diệp đúng là khá xa, nếu lái xe đi trên đường bình thường thì cũng phải mất hơn nửa ngày. Trong tính toán của Lục Chẩm Tuyết, bọn họ xuất phát vào buổi trưa, có thể đến nơi vào lúc mười hai giờ ngờ đây là một mùa thích hợp để ngắm lá rụng, lại là vào cuối tuần, nên rất đông đúc, ngày bình thường có lẽ mọi người sẽ không ra ngoài nhiều thế lúc bốn giờ chiều, xe đã mắc kẹt trên đường cao tốc. Lục Chẩm Tuyết vẫn chưa ăn cơm trưa, bụng đói sôi ùng đói bụng nên đành nằm dựa vào ghế, nghiêng đầu uể oải nhìn Lâm Cảnh, “Lâm Cảnh, đây chính là cách thức anh hành hạ tôi hả? Có phải anh đã biết trước hôm nay trên đường cao tốc sẽ bị kẹt xe nên cố ý muốn bỏ đói tôi không?”Lâm Cảnh quay đầu nhìn về phía cô, không kiềm được nhíu mày, hỏi ngược lại “Rốt cuộc trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì vậy hả?”“Tôi đang suy nghĩ, lần này trở về nếu anh vẫn không chịu bỏ qua cho tôi, tôi nhất định sẽ lấy mạng đổi mạng với anh.”Lâm Cảnh “…”Lục Chẩm Tuyết thực sự đã đói sắp chết đến nơi rồi, Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm một lúc, trong ánh mắt cũng hiện lên sự lo lắng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn “Đói lắm rồi à?”“Đói lắm.” Lục Chẩm Tuyết đói bụng đến mức uống hết một chai nước rồi, bây giờ không dám uống thêm nữa. Sợ lát nữa không tìm được nhà vệ mở ra những nơi cất đồ trong xe Lâm Cảnh, mỗi nơi đều tìm kiếm rất lâu, nhưng bên trong ngoại trừ nước thì vẫn là nước, không có bất kì món đồ ăn vặt Chẩm Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Lâm Cảnh đoán được cô đang suy nghĩ gì, nói “Tôi không có thói quen ăn đồ ăn vặt.”Im lặng trong hai giây, lại hỏi “Mới vừa rồi tôi tra bản đồ, đi hơn mười phút nữa đến phía trước sẽ có một trạm phục vụ. Cô muốn ăn cái gì thì lát đến đó tôi mua giúp cho.”Lục Chẩm Tuyết đói bụng đến độ mơ hồ hoa mắt, hoàn toàn không nhận ra được thái độ đối xử tốt bụng dị thường mà Lâm Cảnh dành cho cô ngày hôm nói “Cái gì tôi cũng muốn ăn hết, tôi muốn tự mình xuống xem thử.” Xe bị kẹt cứng trên đường cao tốc hơn hai mươi phút, cuối cùng mới có thể thông thoáng hơn từ phút sau đến trạm phục vụ, Lâm Cảnh lái xe đến. Lúc xe mới dừng lại, Lục Chẩm Tuyết cực kì hào hứng lập tức tháo dây an toàn ra và nhảy xuống thật sự rất đói, đi vào siêu thị nhìn cái gì cũng muốn ăn, xách theo giỏ đựng hàng, nhìn thấy món gì mình thích đều cầm lấy nèm vào trong giỏ. Dĩ nhiên cũng không quên hỏi Lâm Cảnh một câu “Anh muốn ăn cái gì?” Lâm Cảnh nói “Tôi không ăn đồ ăn vặt.”Lục Chẩm Tuyết nhìn anh, không kiềm chế mà hừ một tiếng, cô lấy hai hai ly mì gói trên kệ hàng xuống, một ly thanh đạm, một ly có hương vị chua cay, “Vậy thì ăn mì gói nhé?”Thật ra Lâm Cảnh không muốn ăn mấy món ở những nơi thế này cũng không có món gì khác để ăn nữa, vì vậy đành miễn cưỡng gật quan sát anh, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sự kháng cự của Lâm Cảnh, không nhịn được bật cười thành tiếng “Sao lại khó phục vụ anh thế cơ chứ.”Lâm Cảnh cũng nhìn cô, đối diện với đôi mắt cong cong của Lục Chẩm Tuyết, trong lòng anh đột nhiên sinh ra cảm giác mất tự nhiên khó hiểu, anh nhíu mày nói “Mua xong thì mau ra ngoài thôi.”Dứt lời liền xoay người đi ra Chẩm Tuyết lượn lờ ở bên trong một hồi, cuối cùng xách theo một giỏ đồ đầy ụ đi ra, đặt lên quầy thu ngân để tính Cảnh đứng ở cửa chờ cô, thấy Lục Chẩm Tuyết xách giỏ đồ đi ra cũng đi về phía đang chuẩn bị lấy điện thoại ra để trả tiền thì Lâm Cảnh đã đưa tiền ra và thanh toán luôn Chẩm Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, cười híp mắt nói “Đi theo Lâm tổng quả nhiên không cần quan tâm vấn đề tiền nong.”Lâm Cảnh ngước mắt nhìn cô, “Cô nhiều lời như vậy, chắc hẳn chưa đói bụng lắm đâu nhỉ.”Ông chủ tươi cười đóng gói toàn bộ đồ lại cho hai người, Lâm Cảnh giơ tay xách túi đồ, xoay người đi thẳng ra bên Chẩm Tuyết đi theo sau, cười nói “Tôi đây chính là lấy đau khổ làm niềm vui đó.”Lâm Cảnh quay mặt nhìn cô, hỏi “Ở chung một chỗ với tôi rất đau khổ à?”Cô nói “Nếu không thì còn gì nữa? Bây giờ tôi đang làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho anh. Cái này gọi là làm lao công miễn phí mới đúng.” Lâm Cảnh lười phản bác lại người ở lại trạm phục vụ ăn uống đơn giản, lại tiếp tục lên xe đi tiếp. Cũng may đoạn đường tiếp theo không kẹt xe, vào khoảng một giờ rạng sáng, hai người đã an toàn đi đến rừng Hồng Cảnh lái xe đến và đậu ở khách sạn đã được đặt chỗ làm thủ tục nhận phòng, Lục Chẩm Tuyết mất hết tinh thần, uể oải ngồi lên vali hành lí nghỉ Cảnh nghe điện thoại xong, mời vừa quay trở về đã nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đang cúi đầu, ôm bụng ngồi trên vali hành nhíu chặt mày, gấp gáp đi đến, “Làm sao vậy?”Lục Chẩm Tuyết không biết là do bị nhiễm gió lạnh ban đêm hay là do thức ăn buổi chiều khiến cho cô bị đau bụng, cô tức ngực, cảm thấy rất khó vẫn cố chịu đựng không nói ra, cô lắc đầu liên tục, chỉ nói “Có thể bị nhiễm lạnh thôi, lát nữa tôi về phòng uống cốc nước nóng là được rồi.” Cô nói như vậy, sắc mặt lại tái nhợt rất dọa Cảnh nhìn cô có gì đó không đúng lắm, anh nhíu mày, giơ tay sờ lên trán bàn tay lạnh như băng của anh áp lên, Lục Chẩm Tuyết cảm thấy thoải mái hơn đôi lại nhíu mày thêm một lần nữa, hỏi cô “Làm sao lại sốt rồi?”“Có không?” Lục Chẩm Tuyết hơi mù mịt, cô giơ tay lên tự sờ trán của chính Cảnh quay đầu đi hỏi thăm địa chỉ bệnh viện gần đây. Quản lí khách sạn vội vàng đề nghị sẽ đưa họ đến Cảnh ừ một tiếng, sắc mặt trở nên bình thản lại, xoay người đi đến bên cạnh Lục Chẩm Tuyết, kéo tay cô nói “Đi đến bệnh viện khám nhé.”Cô vốn cho rằng mình chỉ cần quay về phòng uống mấy cốc nước nóng là ổn rồi, nào ngờ khi đến bệnh viện kiểm tra mới biết là bị viêm ruột cấp tính. Cô nằm trên giường bệnh, mặc kệ để y tá gắn kim truyền Cảnh đặt hai tay trong túi quần, đứng ở đầu giường quan sát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Chẩm Tuyết tái nhợt, cô nhìn anh. Cô cảm thấy hơi ngượng ngùng, “Anh đừng nhìn tôi như vậy.”Anh chỉ nhìn cô thêm một lúc, không nói gì, quay đầu rót cho cô một cốc nước nước được đưa đến cho cô, Lục Chẩm Tuyết nhận lấy, nói “Cảm ơn.”Y tá đã châm kim truyền nước xong, dặn dò thêm với Lâm Cảnh “Truyền ba bình nước có thể mất khoảng ba tiếng, anh phải trông chừng giúp cô ấy, truyền xong một bình có thể gọi chúng tôi tới để đổi sang bình khác.”Lâm Cảnh ừ một tiếng, nói “Được.”Y tá điều chỉnh xong tốc độ truyền nước qua kim, sau đó quay người đi ra phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh. Lâm Cảnh kéo một chiếc ghế đến, ngồi xuống bên cạnh Lục Chẩm Tuyết. Anh dựa lưng vào ghế, giơ tay xoa xoa huyệt thái Chẩm Tuyết cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói “Anh ngủ đi, tôi tự trông chừng là được rồi.”Lâm Cảnh không phản ứng với lời nói này của cô, chỉ nói “Đừng nói chuyện nữa, may ngủ đi.”Cô nhìn anh một lúc, không nói thêm gì Chẩm Tuyết vốn định sẽ không ngủ để tự mình trông chừng bình truyền nước, nhưng có lẽ là cơ thể không được thoải mái lại thêm mệt mỏi, cô truyền nước, trong chốc lát đã chìm vào giấc Cảnh ngồi bên cạnh nhìn, đến khoảng nửa đêm, Lục Chẩm Tuyết lại phát sốt, cả khuôn mặt đều đỏ bừng cả tá yêu cầu Lâm Cảnh hạ nhiệt vật lí cho mang nước lạnh đến, cách mấy phút lại dùng khăn tẩm nước lau lên trán và tay của cô, cứ như thế đến lúc trời sáng, cuối cùng cô đã hạ buổi sáng, Lục Chẩm Tuyết mơ mơ màng màng tỉnh lại, kim trên tay đã được rút giơ tay sờ lên trán mình theo bản năng, hình như không còn nóng nữa quay sang nhìn Lâm Cảnh đang ngồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt ngủ mặt anh hướng ra cửa sổ, ánh sáng mặt trời những ngày thu chiếu rọi lên người anh, đẹp trai như một bức tranh tinh xảo bắt Chẩm Tuyết nghiêng người nằm giường, cô nhìn Lâm Cảnh, dường như cả tâm hồn đều chìm lẽ do cô nhìn quá lâu nên Lâm Cảnh đã phát hiện ra, trong chốc lát đã tỉnh nhìn về phía cô, Lục Chẩm Tuyết cong môi cườ với anh, lên tiếng nói “Lâm tổng, tối hôm qua làm phiền anh quá.”Lâm Cảnh đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của cô, đôi mắt chuyển sang trên người cô, anh nhìn chăm chú, đột nhiên lại mất không chế cảm thấy rung động khó mất tự nhiên nên đành phải dời ánh mắt đi, đứng dậy cầm cốc đi rót cho cô một cốc nước khác, nói “Cô biết phiền phức là được rồi. Nên đừng nói tôi đang hành hạ cô nữa.”Dứt lời, trong lòng lại khẽ hừ một tiếng. Đến cuối cùng thì ai đang hành hạ ai đây.

trao anh trái tim em