tôi sắp chết rồi

có ai nuôi lợn hay biết gì về lợn lan-đơ rat ,lợn ỉ dài bao nhiêu vòng ngực bao nhiêu k ạ giúp cái, sắp chết rồi HOC24 Lớp học Tôi sắp chết rồi Tác giả : Chu Bạch Thể loại : Đam mỹ hiện đại, NP, OE Chuyển ngữ : Hồ Ly Rùa 1. Tôi sắp chết rồi. Bác sĩ nói với tôi : "Cậu xong rồi, hết thuốc chữa, bệnh viện không trị được bệnh của cậu đâu, cậu đi đi." Tôi… Bác nào thấy lỗi chính tả thì cmt cho tôi với nhé. Nó dài quá chừng không soát hết nổi Tôi định gửi page nào đấy giới thiệu bản dịch này nhưng lại sợ cái tính lề mề của tôi, giới thiệu rồi mà mãi không làm xong thì lại ngại với các bác theo dõi truyện. Tôi sẽ đi cùng trời cuối đất để tìm cho bằng được mười hai anh trai của tôi. Rồi cô giơ mười hai chiếc áo cho chàng trai xem. Benjamin hiểu ngay người đứng trước mình chính là em gái của mình. Nhưng may thay trời sắp tối, một lát au thì bảy chú lùn về tới nhà Sau khi nhảyqua rồi, mày sẽ được an toàn." Nói xong cô thở dài một tiếng, một hơi nói hết câu làm cô thấy hụt hơi, dần dầnbình tĩnh lại, cô nghe thấy bản thân nói thêm một câu nữa: "Tuy nhiên, cái bẫynày đúng là hấp dẫn chết người." Đúng vậy! Vô cùng hấp dẫn! Video TikTok từ Tôi là dân miền Tây 83 (@mientay83quetoi83): "#TrungThu2022 sao mà lo sắp chết đói hết rồi 🤣🤣#suhuongtiktok2022 ️___🥰tim". nhạc nền - Bình Võ 🚕 DVDl Bình Phước ️. Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi Bankso Vn. Mang tâm lý suy sụp lết về đến nhà, tôi ngã vật luôn xuống dưới chân cánh cửa còn chưa khép lại theo phong cách bi kịch hết sức có thể, nằm lăn lóc trên nền sàn gỗ, đau khổ tới mức khóc không ra nước vừa đi khám bệnh tiêu của tôi là tích góp kiếm được một số tiền lớn để lấy đà mua được nhà trước năm 30 tuổi nên đã làm việc quần quật từ khi đủ 18, tới nay mới 25 đã gần chạm tới mục tiêu trước mắt. Nhưng gần đây tôi cảm thấy cơ thể cực kì bất ổn nên đi khám, kết quả bác sĩ bảo tôi bị bệnh nan y, không chữa được, chỉ còn sống trong hai tháng nữa thôi. Lúc đó tôi túm ống quần của bác sĩ mạnh đến nỗi cạp quần bị tụt xuống một đoạn lộ ra quần đùi chấm bi của ông ta, ông ta mới chịu xem lại tờ xét nghiệm của tôi một lần nữa và phán lại có thể sẽ chết trước hai không biết mình đã về nhà bằng cách nào, trong đầu lúc này chỉ tua đi tua lại toàn bộ quá trình tôi khổ sở kiếm tiền để cuối cùng đổ sông đổ người đều nói tôi là sao chổi, dù không ai nói rõ ràng nhưng sự thật chứng minh mới lên sáu mà cả bố mẹ lẫn ông bà nội ngoại - những người chăm sóc tôi - đều lần lượt ra đi. Cô dì chú bác họ hàng thấy vậy cũng sợ xanh mặt không dám nhận nuôi, lập tức làm thủ tục đưa tôi tới "mái ấm tình thương" - nói cách khác là trại trẻ mồ côi và bù thêm tiền cho trại để cho tôi được ăn học như thể đang làm lễ tiễn vong. Đen đủi đến vậy, tôi vẫn luôn tin rằng chính bản thân mình cũng không sống được lâu, nhưng làm sao mà ngờ được ngày tôi phải chết lại đến sớm sống ở mái ấm tình thương tuy cũng nhận được chút "tình thương" và niềm vui vì có vài người chơi cùng nhưng lại thiếu thốn đủ thứ, và không được tự do nữa. Bạn bè cùng lứa sau mỗi năm lại vơi đi vài người vì được nhận nuôi, riêng tôi thì bị gắn danh tiếng sao chổi lẫy lừng nên tới tận lúc tôi tốt nghiệp cấp ba, bạn bè đi hết mà tôi vẫn cắm chốt ở dùng số tiền dành dụm 12 năm ở mái ấm tình thương để chuyển ra ngoài sinh sống, làm việc chân tay một năm sau đó tự kiếm tiền học đại học, đỗ đại học xong lại vừa kiếm tiền học bổng vừa làm thêm, ra trường liền có công việc ổn định, thăng tiến vèo vèo, mới 25 tuổi đã làm trưởng phòng kế toán của một công ty lớn khá có tiếng trong nay tôi đã có cuộc sống mơ ước, chẳng còn thiếu thốn thứ gì, mỗi tội là tôi sắp chết rồi, haha - tôi cười."Huhuhu..." Tôi không gian tĩnh lặng và đầu óc tràn đầy tiêu cực, cuối cùng thì người sắt đá như tôi cũng khóc, nhưng tôi nằm khóc cũng chỉ được một lúc. Sau cùng thì tôi đã vất vả từ bé, phấn đấu được đến giây phút này đều dựa vào tính lạc quan, tôi không thể yếu đuối như vậy được. Nhưng sự lạc quan này của tôi đều dựa vào việc tôi tin tưởng bản thân sẽ có cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, bây giờ thì tôi mất hết tương lai rồi. Rốt cuộc những năm qua tôi nhịn ăn nhịn mặc nhịn ăn chơi để làm gì? Để chết sao?Càng nghĩ càng sầu, hiện đang là mùa hè nên nằm dưới sàn cũng không bị lạnh mà chỉ cảm thấy rất mát mẻ, tôi lại nằm khóc tiếp rồi mệt tới mức ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy mở mắt đã thấy xung quanh tối om. Tôi sắp chết sĩ nói với tôi “Cậu xong rồi, hết thuốc chữa, bệnh viện không trị được bệnh của cậu đâu, cậu đi đi.”Tôi giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, ngồi ngây tại ngày sau bác sĩ mới ngẩng đầu, thấy tôi vẫn còn ngồi đấy, lông mày nhíu lại “Vẫn chưa đi sao?”Vẻ mặt không kiễn nhẫn, giống như thấy ruồi bọ bu quanh bánh ngọt ô mai vậy. Biểu tình kia giống như đang nói thời gian eo hẹp, sao vẫn còn chưa chạy nhanh về nhà mà chuẩn bị hậu sự?Tôi hồn xiêu phách lạc bước ra khỏi bệnh viện, đầu óc vô cùng mờ sắp chết rồi. Trong đời còn chưa có một chuyện tốt nào phát sinh mà tôi đã phải chết sao?Tôi dừng lại giữa dòng người đi đường qua lại, bi ai đến muốn khóc, nhưng nước mắt không chảy ra tên Du Hảo. Người tốt bụng Du người gọi tôi là người tốt bụng, bởi vì từ trước đến giờ tôi luôn nhẫn nhục chịu khó, chỉ cần nhờ vả sẽ sẵn sàng đáp như năm đó từ trung học lên đại học, tôi rõ ràng đã nhận được thư trúng tuyển, nhưng mẹ lại nói với tôi “Trong nhà không còn nhiều tiền, Du Thiếu con nhỏ, anh đừng có mong.”Kỳ thật tôi biết, bà bất ấy em trai học năm hai trung học, trong nhà chỉ có thể cung cấp đầy đủ cho một sinh viên, mà bà muốn để em trai học đại lòng tôi rất muốn tiếp tục đi học, nhưng rồi chỉ sững sờ trong chốc lát, rồi miễn cưỡng mỉm cười hạ giọng “Vâng, không sao, con cũng không nghĩ đến.”Tôi vừa đi làm vừa ôn tập, cuối cùng cũng kiếm đủ học phí, hai năm sau mới đi học đại năm đại học, toàn bộ công việc trong phòng ký túc từ rửa bát, nấu cơm, kể cả sáng sớm chạy đi giặt quần áo cũng đều do một mình tôi đảm nhiệm. Từ đó bọn họ có thói quen coi tôi thành chân chạy vặt, bởi vì tôi luôn yên lặng làm tốt, bọn họ cư nhiên đều bỏ qua hết thảy đạo lý hiển nhiên, ngay cả một câu “cảm ơn” cũng không buồn chính là một người tốt bụng như vậy, xá dĩ vi nhân, vô tư dâng kính, quan trọng nhất đó là chưa từng oán hận dù chỉ một luôn nhẫn nhục chịu đựng, vĩnh viễn đứng ở trong góc nhỏ im lặng mỉm cười chờ đợi, nhưng đầy bụng chua kia, nếu cảm thấy tủi thân, vẫn còn có thể tự an ủi mình người tốt luôn được báo đáp. Vậy mà bây giờ, tôi sắp đứng trên con phố tấp nập, cuối cùng cũng cười không xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều vẫn phải về làm có thể chết, công việc lại không thể bỏ bi ai. Thật thất khi tan ca, Lucy cùng đồng nghiệp vừa nói vừa cười đi tới, đem một chồng văn kiện đặt lên bàn tôi, cười “Du Hảo, giúp một chút nhé, ngày mai phải nộp rồi.”Lúc đó trong đầu tôi vẫn còn trống rỗng, tôi nói “Nhưng ngày mai tôi cũng phải nộp bản kế hoạch.” Đó là nhiệm vụ đầu tiên sếp mới nhậm chức giao cho bĩu môi, dường như không vui. Cô nàng hơi hơi cúi người, lộ ra biểu tình của cô gái nhỏ, hai tay chắp thành chữ thập trước ngực, nũng nịu nói “Xin cậu đấy, người ta tối nay có hẹn với bạn trai. Cậu giúp tôi một lần này thôi, được không?”Tôi còn chưa kịp cự tuyệt, Lucy đã cười duyên quay người rời gái trong công ty sai bảo tôi dường như đã thành thói quen rồi. Mỗi lần có người nhờ vả, tôi chỉ có thể ngượng ngùng mà cự tuyệt. Thế rồi không biết là ai khai mào, về sau ai cũng biết Du Hảo là một người tốt bụng, nếu có công việc gì không kịp làm, chỉ cần giao cho cậu ta, cậu ta nhất định sẽ làm thay lúc tôi vì giúp các cô ấy làm mà phải trì hoãn chức vụ của chính mình, bởi vì thế, tôi bị sếp cũ mắng không ít mà hiện tại tôi sắp chết, không biết còn sống được mấy ngày nữa. Tôi không cần phải ủy khuất chính mình mà lấy lòng người khác nữa, dù sao cũng đâu có ai nhớ được lòng tốt của đó nói như thế nào nhỉ? Nhân thiện bị nhân khi, mã thiện bị nhân kỵ. Người hiền lành bị người bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡiBọn họ ức hiếp tôi chẳng qua chỉ vì tôi thành thật yếu đuối mà thôi. Đem tôi dẫm đạp dưới chân quá lâu mà quên mất tôi cũng có thể đứng lên, cũng có cái đầu bình thường như bọn đó, tôi chỉ làm bản kế hoạch của mình, sau đó lên giường đi ngày thứ hai, nét mặt Lucy vô cùng rạng rỡ, chắc hẳn cuộc hẹn tối hôm trước thập phần vui nàng đi tới, cầm văn kiện hôm qua đặt trên bàn tôi lên, một bên mở ra xem một bên hỏi tôi “Làm xong rồi sao? Có viết sai chỗ nào không…”Nói được nửa câu, cô nàng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn tôi “Sao lại trống thế này?” Sắc mặc đã có chút bối trả lời “Chẳng phải hôm qua tôi đã nói rồi sao, tôi không rảnh.” Cô nghĩ tôi đang đùa hay sao?Lucy sửng sốt, sắc mặt thoắt xanh thoắt hồng lại thoắt cái trắng khắc đó tôi bỗng nhiên phát hiện, tôi thực sự rất thích cái vẻ mặt phong vân biến sắc này của cô nàng hé miệng, tự hồ muốn nói lời gì đó không êm tai, tôi lạnh lùng liếc một cái, cô lập tức im phẫn hận trừng tôi một cái, cuối cùng không cam lòng xoay người rơi đó, Lucy bị sếp mới gọi vào văn phòng ba mươi phút, sau khi đi ra lập tức chạy vào toilet khóc thêm nửa tiếng nữa, cả ngày mắt sưng lòng tôi vô cùng sảng khoái, giống như ác khí tích tụ nhiều năm rút cuộc cũng được xả ra một nghĩ, hóa ra làm người xấu lại vui vẻ như thế, vậy mà đến giờ tôi mới biết quyết tâm về sau sẽ làm một người chỉ vì tư lợi của tiếc, “về sau” của tôi quá ngắn hôm sau trong cuộc họp bỗng sếp phá lệ, thuận miệng khen tôi một câu, nói bản kế hoạch tôi làm trật tự rõ ràng, cẩn thận chu cũ chưa bao giờ khen tôi trước mặt mọi người. Ông ta không thích tôi, bởi vì tôi luôn kéo dài công việc, tính tình lại khúm núm, lại còn không biết nói chuyện, thật sự không có một điểm nào khiến người ta yêu mới từ tổng công ty tới từ tuần trước, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tính cách phóng khoáng, làm việc dưới tay anh ta chỉ cần năng lực là ra anh ta biết thưởng thức chẳng có gì để vui vẻ cả, tôi một chút cũng không cười vẫn phải tới nhà, Kiều tứ gọi điện cho tôi. Cậu ấy nói “Du Hảo, mai là thứ sáu, cùng đi đánh quần vợt đi.”Có một việc quên chưa nói, tôi thầm mến Kiều tứ, từ hồi đại học đến tứ tên thật cũng không phải là Kiều tứ, cậu ấy họ Kiều, khi sắp xếp thứ hạng trong phòng cậu ấy là lão tứ, mọi người đều gọi cậu là Kiều lớn hơn cậu hai tuổi, nhưng cho tới tận bây giờ cậu ấy vẫn luôn đối xử với tôi như em trai. Cậu ấy chỉ cần tùy tiện cười với tôi một cái, tâm tình tôi liền lay động, không tự chủ rõ cậu ấy chỉ đem tôi theo như tùy tùng, cậu cùng bạn bè chơi bóng, tôi chỉ có thể ngồi ở một bên thay bọn họ kiểm bóng. Mặc dù thế, tôi vẫn luôn vui mừng vô hạn, thỏa mãn vô hiện tại, tôi lại không có cái loại tâm tình niềm vui gì địch lại được bóng ma tử vong tự giễu ý nghĩ của mình, tương lai không còn dài, thời gian đối với tôi thật sự rất quý giá, tình yêu say đắm đối với cậu ấy đành phải dừng lại ở là tất cả đều vui vẻ, phải không?Tôi nói với Kiều tứ “Không, ngày mai tôi không rảnh.”Ngày hè mặt trời lớn như vậy, tôi thà rằng nằm dài trên salon xem tivi, ít nhất nội dung đặc sắc của bộ phim kia cũng có thể khiến lòng tôi nhẹ đi một tứ dường như đang cười, cậu hỏi “Hử, có chuyện quan trọng gì sao?”Bao năm qua, chuyện quan trọng nhất đối với tôi chính là cậu ấy, cậu đương nhiên cho rằng tôi sẽ tùy thời tùy lúc luôn đợi mệnh.“Ngày mai đài truyền hình sẽ phát bộ phim truyền hình mà tôi thích nhất cả ngày, vậy có được tính là quan trọng không?”“A, Du Hảo,” Kiều tứ thấp giọng cười khẽ, “Vài ngày không gặp, cậu trở nên thú vị rồi đấy.”Cậu ấy lại cho rằng tôi đang nói giỡn. Trời đất chứng giám, thành thật trung hậu như tôi, từ nhỏ đến lớn, thật sự đến tận bây giờ vẫn chưa đùa giỡn với người nào cả.“Được rồi, tám giờ ngày mai tôi qua đón cậu, đừng ngủ quên nhé.”Cậu cúp điện đương nhiên sẽ không gọi lại giải thích với cậu, tôi thực sự không muốn có gì liên quan đến tôi chứ. Reads 96,495Votes 8,392Parts 93Ongoing, First published Dec 05, 2021Table of contentsWed, Feb 2, 2022Sun, Jan 1, 2023Wed, Feb 2, 2022Wed, Feb 2, 2022Fri, Feb 4, 2022Tue, Feb 8, 2022Tue, Feb 8, 2022Tue, Feb 8, 2022Thu, Mar 3, 2022Thu, Mar 3, 2022Thu, Mar 3, 2022Fri, Mar 4, 2022Sun, Mar 6, 2022Sun, Mar 27, 2022Sun, Mar 27, 2022Sun, Mar 27, 2022Sun, Mar 27, 2022Sun, Mar 27, 2022Sun, Mar 27, 2022Sun, Mar 27, 2022Sun, Mar 27, 2022Sun, Mar 27, 2022Chương 21 Ngồi xổm đại laoSun, Jul 3, 2022Sun, Jul 3, 2022Sun, Jul 3, 2022Sun, Jul 3, 2022Sun, Jul 3, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Tue, Jul 26, 2022Chương 46 Tôi có hai cái móc treoSat, Nov 5, 2022Mon, Nov 7, 2022Thu, Nov 10, 2022Sat, Nov 12, 2022Mon, Nov 14, 2022Mon, Nov 14, 2022Fri, Nov 25, 2022Fri, Nov 25, 2022Sat, Dec 31, 2022Sat, Dec 31, 2022Sat, Dec 31, 2022Sat, Dec 31, 2022Sat, Dec 31, 2022Sat, Dec 31, 2022Sat, Dec 31, 2022Sat, Dec 31, 2022Sat, Dec 31, 2022Sat, Dec 31, 2022Sat, Dec 31, 2022Sat, Dec 31, 2022Sat, Dec 31, 2022Sat, Dec 31, 2022Sun, Jan 1, 2023Sun, Jan 1, 2023Tue, Jan 3, 2023Wed, Jan 4, 2023Wed, Jan 4, 2023Fri, Jan 6, 2023Mon, Jan 16, 2023Mon, Jan 16, 2023Mon, Jan 16, 2023Mon, Jan 16, 2023Mon, Jan 16, 2023Mon, Jan 23, 2023Fri, Jan 27, 2023Fri, Jan 27, 2023Sat, Jan 28, 2023Sun, Jan 29, 2023Mon, Jan 30, 2023Wed, Feb 1, 2023Thu, Feb 2, 2023Thu, Feb 2, 2023Thu, Feb 2, 2023Mon, Feb 6, 2023Mon, Feb 6, 2023Sun, Apr 16, 2023Trời lạnh rồi, đào hố mới thôi. Tác giả Đông Bắc Bắc Edit Sâm 15. Tôi bắt đầu hóa trị lần nữa. Sau khi kết thúc lần hóa trị thứ hai, bác sĩ Trần lại cho tôi một đóa hồng hoa. Tôi hỏi anh bông này cũng là bệnh nhân của anh cho anh à? Anh bảo không phải, tôi mới hỏi nó từ đâu ra. Anh nói đây là đặc biệt thưởng cho tôi, vì tôi rất dũng cảm. Tôi hài lòng ôm bông hồng hoa đi ngủ, khi ý thức mơ hồ, hình như có người chạm vào tóc tôi. Tôi muốn mở mắt ra hỏi bác sĩ Trần vì sao lại xoa đầu tôi, nhưng tôi mệt quá, không kịp mở mắt đã ngất đi mất rồi. 16. Sau khi hóa trị thì tóc tôi rụng nhiều vô kể, thế nên tôi cạo trọc đầu luôn. Trước khi cạo tôi nhờ Hàn nữ sĩ chụp cho tôi một tấm hình, đặt nó làm hình nền điện thoại để khi nào tôi nhớ mái tóc của mình là có thể thấy ngay lúc mở điện thoại. Cạo xong đầu, tôi trở về phòng bệnh rồi chụp một bức tự sướng gửi cho cô bạn nối khố của tôi. Chẳng mấy chốc mà nó gọi điện cho tôi. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao, nhưng trong khoảnh khắc nhận điện thoại, tự dưng tôi rất muốn khóc. Nước mắt tôi lập tức tuôn trào, tôi “alo” trong tiếng nấc nghẹn ngào. Nhưng người bạn chung sịp này của tôi có lẽ không nghe thấy tiếng nghẹn ngào, bởi vì vừa nối máy nó đã cười há há há há tươi như hoa, hỏi tóc tôi làm sao thế. Lòng tôi dâng lên đủ loại cảm xúc phức tạp, vừa định kể cho nó nghe về bệnh tình của mình thì đột nhiên nó bắt đầu phàn nàn rằng hôm nay nó phải uống tổng cộng năm cốc trứng gà đánh sữa, no căng bụng chết đến nơi rồi. Lời tôi định nói bị chặn đầu môi, mà lúc này những giọt nước mắt còn cố tình tuôn rơi một cách khó xử. Nó nói tiếp – Ôi, mày không biết đâu, tao ở cữ chỉ ngồi thôi mà cũng phiền chết đi được. Mẹ chồng tao ngày nào cũng bắt tao uống trứng gà đánh sữa, giờ tao thấy trứng là thấy buồn nôn rồi. – À. – Tôi đáp một tiếng. Nó than về thói mê tín phong kiến của mẹ chồng, ngày nào cũng bắt nó ăn đủ thứ nó không muốn, còn không cho nó tắm rửa, nó muốn gội đầu thôi cũng phải lén lút gội nhân lúc mẹ chồng vắng nhà. Tôi giơ điện thoại, nghe nó than vãn về cuộc sống của nó. – Ầy, không nói chuyện với mày nữa, hôm nay tao bị căng sữa, còn bị sốt khó chịu lắm. Đợi hôm nào khỏe rồi nói chuyện với mày sau nhé. Tôi cúp điện thoại, sờ lên nước mắt đã khô trên mặt, đột nhiên rất muốn cười. 17. Tôi với nó là bạn cùng lớp từ nhỏ, lúc đó tôi mới biết mình thích con trai nên có ác cảm khó hiểu với tất cả những người cùng giới. Tôi tình cờ kết bạn với nó, một người cũng không được con gái thích. Có điều lên cấp ba chúng tôi không học cùng trường nữa, lên đại học thì hai trường cách nhau hơn những 2000km. Hàng năm chúng tôi chỉ có thể gặp nhau vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tình cảm của bọn tôi. Sau khi tốt nghiệp thì nó quay về kết hôn, không lâu sau đó nó có thai và sinh ra một bé trai. Còn tôi đã đến nơi khác sau khi tốt nghiệp, thuê một căn nhà đơn nhỏ, sống cuộc sống đi làm từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều vô nghĩa. Hiện giờ nó đang sống một cuộc đời mới vừa gay go nhưng rất hạnh phúc, và tôi cũng đang chuẩn bị tinh thần để đối mặt với cái chết mỗi ngày. 18. Nó rất không hài lòng với việc tôi chuyển nhà đến nơi khác, vì làm vậy thì chúng tôi sẽ hiếm khi được gặp nhau. Nhưng từ khi nó có thai, cho dù tôi về quê thì bọn tôi cũng ít khi gặp nhau. Chưa kể bây giờ nó vừa đẻ xong, còn chưa hết tháng ở cữ. Đây cũng là lý do vì sao tôi không nói ngay với nó khi biết tin mình bị bệnh. Hiện tại nó đã có gia đình nhỏ của riêng mình, mặc dù cuộc sống cũng gà bay chó sủa lắm nhưng nó rất hạnh phúc. Tôi viết cho nó một bức thư, nhờ Hàn nữ sĩ đưa cho nó sau. Hàn nữ sĩ không hỏi khi nào đưa nó, chỉ yên lặng giữ lá thư. 19. Viết thư xong, tôi chợt nhớ ra một chuyện. Tôi hỏi Hàn nữ sĩ – Mẹ có biết mật khẩu thẻ ngân hàng của con không? – Mẹ biết. Tôi ngạc nhiên. – Sao mẹ lại biết? – Tất cả mật khẩu của con đều là sáu số cuối chứng minh thư của ba con, sao lại không biết được? Tôi ngẫm nghĩ, thấy Hàn nữ sĩ nói đúng lắm. Không cần biết đó là thẻ ngân hàng hay thẻ linh tinh nào đó, ngay cả điện thoại cũng đều có cùng một mật khẩu, đó là sáu số cuối chứng minh thư của ba tôi. Thực ra tôi học được thói quen này từ Hàn nữ sĩ, tất cả mật khẩu của Hàn nữ sĩ cũng là sáu số này. Kết quả là tôi thường xuyên quẹt trộm thẻ của mẹ. Tôi hỏi Hàn nữ sĩ – Lúc ba ra đi mẹ có cảm giác gì? – Trời như sập xuống. Tôi muốn an ủi mẹ – Qua nhiều năm vậy rồi, chẳng phải trời vẫn chưa sập xuống đấy sao. Hàn nữ sĩ thở dài – Ừ, nhưng hình như bây giờ nó sắp sập thật rồi. 20. Hôm nay tôi phải trị một cái gọi là gai xương. Tôi tra trên mạng rồi, người ta nói nó đau lắm. Điều này làm tôi cực kỳ lo lắng, đêm hôm trước tôi gần như không ngủ được. Khi bác sĩ Trần tới kiểm tra phòng vào buổi sáng, tôi lén túm chặt góc áo anh, anh khom lưng khẽ hỏi tôi làm sao vậy. – Hôm nay tôi phải làm gai xương. – Tôi nói với anh. Bác sĩ Trần gật đầu – Tôi biết, sao vậy? – Làm xong gai xương sẽ có hồng hoa chứ? Bác sĩ Trần xoa đầu tôi – Hôm nay tôi không mang hồng hoa đến, nhưng ngày mai sẽ mang bù đến cho cậu. Tôi gật đầu hài lòng, buông áo anh ra. Bác sĩ Trần sửa sang lại quần áo, sắc mặt nghiêm nghị đi ra khỏi phòng bệnh, dẫn theo một đám người không biết là bác sĩ hay y tá, nhìn trông rất là uy phong. 21. Gai xương không đau lắm, cũng không phải, thực ra là rất đau, nhưng với tôi hiện giờ thì không coi là quá đau. Mà lúc đau là sau khi làm xong. Sau khi làm gai xương, xương cốt của tôi đau không tả nổi, đặc biệt là phần mông, tôi không thể cử động được, cảm giác như nó nổ tung mất rồi. Tôi nằm sấp trên giường, ngẩng đầu nhìn bác sĩ Trần trước mắt – Tại sao trước khi nhập viện tôi không thấy đau chỗ nào, mà sau khi nhập viện và bắt đầu trị liệu thì thấy chỗ nào cũng đau vậy? Bác sĩ Trần nhìn tôi – Cậu đau ở đâu? – Mông đau. – Chỗ xương chậu à? – bác sĩ Trần nói – Đây là hiện tượng bình thường, sau hai ngày cơn đau sẽ biến mất. Một lúc sau tôi lại nói – Ngực cũng đau. Bác sĩ Trần bỗng dưng trở nên nghiêm túc, hỏi tôi cơn đau bắt đầu từ khi nào. – Mới hai ngày nay, hay là do tôi ngủ sai tư thế? Bác sĩ Trần ngồi quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt tôi – Có thể, nhưng để đề phòng tôi sẽ kiểm tra cho chắc chắn. Tôi thở dài, hơi hối hận vì đã nói cho anh rằng ngực tôi đau, bởi vì vẻ mặt lúc này của anh nhìn đau lòng quá. 22. Bác sĩ Trần hẹn Hàn nữ sĩ nói chuyện, giống như giáo viên gọi phụ huynh đến nói chuyện ấy. Hàn nữ sĩ hơi khẩn trương, thậm chí còn chỉnh lại tóc tai mới đứng dậy đi đến văn phòng của bác sĩ Trần. Chẳng mấy chốc mẹ đã quay lại rồi, hốc mắt đỏ bừng. – Sao mẹ lại khóc rồi, có phải bác sĩ Trần nói xấu con trước mặt mẹ không đó? – Tôi nằm sấp hỏi mẹ. Hàn nữ sĩ ngồi bên giường tôi, xoa xoa cái đầu bóng loáng của tôi rồi bảo – Bác sĩ Trần khen con dũng cảm lắm. – Anh ấy khen con mà sao mẹ lại khóc? Có phải hồi nhỏ không có giáo viên nào khen con nên tự dưng có người khen làm mẹ cảm động ghê gớm không? Hàn nữ sĩ vỗ bộp cái vào đầu tôi, tiếng còn khá véo von đấy. Vỗ xong, nước mắt mẹ lại trào ra, như thể mẹ mới là người bị đánh chứ không phải tôi. Tôi thở dài, hỏi đầu trọc rồi có phải cảm giác không tốt không, cảm giác không tốt cũng không đến mức khóc mà, mẹ đừng khóc, đợi sau này tóc con mọc dài ra lại cho mẹ đánh tiếp. Hàn nữ sĩ lơ tôi rồi, chắc là không muốn nhìn thấy tôi, đứng dậy ra khỏi phòng. Có lẽ mẹ lại chạy ra cầu thang khóc thầm rồi. 23. Thật ra tôi cũng biết bác sĩ Trần nói gì với Hàn nữ sĩ, chẳng qua là hiệu quả hóa trị không mấy khả quan, hiệu quả điều trị không rõ ràng các thứ. Không cần bác sĩ Trần nói, tôi cũng có thể tự cảm nhận được. Mấy ngày này, không chỉ đau mông, đau ngực mà các xương khác trong cơ thể cũng lần lượt đau đớn, đau đến mức đêm tôi không ngủ được. Hôm nay tôi còn phát hiện có vết bầm ở bắp chân, tôi không đụng vào đâu cả nhưng vết bầm nhìn rất to và đáng sợ. Tôi biết là tôi sắp hết pin rồi. 24. Để chào đón cho việc hết pin, tôi phải làm công tác chuẩn bị thật tốt. Tôi dọn sạch mấy nghìn bài đăng trên Weibo và vòng bạn bè, cũng như mấy bộ phim ngắn lưu trữ trên máy tính của tôi, lòng đau như cắt mà ném chúng vào thùng rác. Còn lại tài sản không nhiều cũng chia đều ra. Tôi để lại một ít đồ sưu tầm trong nhiều năm cho bạn trên mạng mà tôi đã quen biết từ lâu, bọc chúng lại rồi điền địa chỉ, nhờ Hàn nữ sĩ gửi đi giúp tôi sau khi tôi rời đi. Rồi tôi đi tìm chủ nhà để trả nhà, chủ nhà thấy cái đầu trọc lóc của tôi, dù chưa hết hạn hợp đồng thuê nhưng chủ nhà có lòng tốt trả lại tiền cọc cho tôi. Tự nhiên có tiền không chính đáng, dù số tiền không nhiều nhưng tôi vẫn vui vẻ dẫn Hàn nữ sĩ đến một quán ăn Quảng Đông mà tôi muốn đi từ lâu nhưng ngại đắt. Sau khi ăn no nê mấy lồng sủi cảo, tôi trở lại phòng bệnh và bắt đầu công việc cuối cùng, đó là chọn một tấm ảnh đẹp trai để làm di ảnh. 25. Bác sĩ Trần cũng tham gia vào công đoạn chọn di ảnh. Lúc đầu anh còn lạnh mặt mắng tôi vô vị, sau đó chỉ vào một bức ảnh trên màn hình máy tính, bảo tấm này không tệ. Bức anh chọn được chụp khi tôi còn học đại học. Ngày đó tuyết rơi dày đặc, dù tôi là người miền Bắc nhưng đó là lần đầu tôi thấy tuyết rơi dày như vậy ở vùng Đông Bắc nên tôi phấn khích chết đi được. Tôi mặc một chiếc áo phao màu đỏ, cộng thêm khăn quàng đỏ chạy trên nền tuyết, cười như một thằng khờ nhờ bạn cùng phòng chụp cho tôi một tấm. Tôi phóng to bức ảnh để nhìn kỹ hơn, đúng là khá đẹp đấy. Bác sĩ Trần có con mắt tinh tường ha. Vậy quyết định chọn tấm này làm di ảnh nhé. 26. Hôm nay suýt nữa thì qua đời, bác sĩ Trần cấp cứu hồi lâu mới cứu được tôi về. Lúc tôi trở về từ Quỷ Môn Quan, vừa mở mắt là thấy khuôn mặt vô cùng anh tuấn của bác sĩ Trần, đẹp đến nỗi tí nữa tôi lại đi mất. – Cảm thấy thế nào rồi? – Bác sĩ Trần hỏi tôi. – Tốt lắm, em vừa gặp ba. Trông ba vẫn như đang độ tuổi 30 ấy, chằng già đi tí nào cả. Hàn nữ sĩ bên cạnh bật khóc. Tôi nháy mắt với bác sĩ Trần, nhỏ tiếng bảo – Anh khuyên mẹ em đi, bảo mẹ đừng khóc, khó nghe lắm. Bác sĩ Trần đeo máy trợ thở cho tôi, bảo tôi hãy nghỉ ngơi thật tốt, sau đó đỡ Hàn nữ sĩ ra khỏi phòng bệnh. Dù mới tỉnh dậy không lâu, nhưng chẳng mấy chốc tôi lại chìm vào giấc ngủ. Không biết lần này có thể gặp được ông già thân yêu nhà mình không. Nếu có thể gặp được ba, tôi muốn hỏi xem cuộc sống dưới đó thế nào, tôi xuống đó rồi sẽ có nhà để ở chứ? Hết chương 2 Chương trước Chương sau Tác giả Đông Bắc Bắc Thể loại Đam mỹ, hiện đại, truyện ngắn, SE, OE Nguồn Tấn Giang Editor Sâm wp tumosam Tình trạng Hoàn 4 chương ————- Giới thiệu “Em có biết ý nghĩa của hồng hoa* không?” “Hồng hoa cũng có ý nghĩa à? Anh bảo, ừ. Tôi hỏi là gì vậy. Anh bảo, là sinh mệnh. “Anh tặng em sinh mệnh, em sẽ mau lành bệnh thôi.” *Hồng hoa Safflower hay còn được gọi là hoa rum, nhưng hoa rum thì trùng tên với một loài hoa khác nên mình giữ nguyên là hồng hoa nhé. ———- Link Link wattpad Ngày hôm sau chuông cửa nhà tôi bị người ta ấn không kia lúc đầu còn có chút kiên nhân, chuông vang hết một lần cách một lúc mới ấn tiếp, lúc sau lại nóng nảy, ngón tay giống như dính vào cái nút chuông nhà tôi, một khắc cũng không chịu bỏ với tiếng chuông vang lên còn có cả di động của nhiên là Kiều không tình nguyện rời giường, đi chân trần ra mở cửa cho ấy đứng ở cửa nhìn tôi, sắc mặt âm tình bất định. Âm tình bất định tâm tình không ổn định, biến hóa vô thường, trước mặt người khác không thể giữ vững bình tâm hòa khí.Khó thấy bộ dáng này của cậu nha!Kiều tứ có một điểm rất không tốt, hỉ nộ không hiện trên mặt, vĩnh viễn một biểu tình tựa tiếu phi tiếu, ai cũng không biết được cậu tiếu lí tàng đao còn che giấu yêu hỏi “Mới ngủ dậy sao? Hôm qua đã nói tám giờ sẽ qua đón cậu rồi mà.”Tôi che miệng ngáp liền ba cái, thuận miệng đáp cho có lệ “Vậy à? Cậu đã nói thế à? Ngại quá, tôi quên mất.”Kiều tứ nhướn mày, dường như có chút ngạc nhiên. Nhất định là bởi vì tôi chưa từng nói với cậu bằng giọng như vậy, đổi lại là Du Hảo trước kia đã sớm hận không thể quỳ gối cầu xin sự tha thứ của cậu không không, đổi lại là Du Hảo trước kia, lời của Kiều tứ chính là khuôn vàng thước ngọc, không đời nào có chuyện để cậu phải chờ đợi như mặt chưa rửa, răng chưa đánh, lục tìm túi khoai chiên an vị ngồi trên salon xem tứ thấy tôi lấy điều khiển, nhanh tay giật cau mày giục “Còn xem TV nữa? Mau, đi thay quần áo đi, chúng ta đến muộn rồi.”Lúc này trên màn hình TV vừa vặn xuất hiện hình ảnh của bộ phim, nữ chính bi ai nhìn nam chính, rưng rưng lắc đâu “Đã quá muộn, tất cả đều quá muộn rồi.”Tôi không nhìn cậu, nói “Tối hôm qua tôi đã nói với cậu rồi, tôi muốn ở nhà xem phim truyền hình.”Hôm nãy sẽ xảy ra đại kết cục, lần sau phát lại còn phải chờ đến ngày tháng năm nào, ai biết được đến lúc đó tôi còn sống hay không tứ không nhắc lại nữa, cậu nhíu mày nhìn tôi như đang đánh giá một người xa mặc kệ hai mắt một lòng toàn bộ đặt lên TV, lúc này là cao trào của bộ phim, nam nữ chính phân phân hợp hợp bao nhiêu năm, rút cục nữ chính đã chán nản, quyết định ở bên người thời điểm cuối cùng, hai người bọn họ có gương vỡ lại lành hay không? Vậy phải xem biên kịch sắp đặt như thế buồn chán ngẩng đầu, Kiều tứ vẫn ở một bên không rời hỏi “Không phải muộn rồi sao?” Sao vẫn còn chưa tứ nhìn tôi, bỗng nhiên nở nụ cười. Cậu ngồi xuống bên cạnh hỏi “Du Hảo, cậu đang giận tôi sao?”Tôi ngạc nhiên nhìn cậu “Không, tôi không giận cậu.” Cậu thì có gì để đáng tôi phải tức giận quả Kiều tứ lại làm bộ dạng giống như cái gì cũng biết “Là bởi vì Lilith phải không?”Hắn cười nhìn tôi, như cha mẹ bất đắc dĩ nhìn đứa con giận dỗi “Lilith có chút tính tình của đại tiểu thư, nhưng nể mặt mũi của tôi, cậu nhân nhượng một chút được không?”A, cậu không nhắc tới tôi hình như cũng quên mất cô bạn gái mới này của Kiều số bạn bè đông đảo của Kiều tứ, cô nàng thực sự không hề đáng yêu chút nào. Lần đâu tiên gặp cô nàng là ở trong một quán bar, Kiều tứ cùng bạn học tụ họp. Cô nàng ngồi nửa ngày bỗng nhiên kêu đói bụng, làm nũng với Kiều Tứ, nói là muốn ăn cơm rang hải sản. Kiều tứ khó xử, trong quan bar có quần ma loạn vũ, sao có được cơm rang hải sản cho cô còn cách nào, cuối cùng vẫn là tôi đội mưa chạy hai con phố mua cho cô nàng, kết quả vừa ăn được một miếng đã chê cơm nguội, tính tình tiểu thư lập tức phát tác, cả đĩa cơm rang đó rơi hết lên người còn không ngừng khúm núm giải thích với cô nàng thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi không chú đó tôi lê một thân cơm rang hải sản về nhà, nửa đêm phát sốt, chỉ nói chật vật thôi còn chưa đủ, phải là rất rất rất rất chật tôi hiện tại biến thành bộ dạng này cũng không phải là vì cô nàng, cô nàng chưa có năng lực lớn như vậy vận mệnh vô tình trêu đùa sao tôi cũng lười nói với Kiều tứ, đành mặc hắn muốn nghĩ thế nào thì sao, tôi cũng sắp chết cùng tôi vẫn phải ngồi trên xe Kiều thật sự bị cái khẩu khí tức giận như đứa trẻ kia dọa ở vị trí kế bên ghế lái, tôi chống cằm nhìn phong cảnh thành phống ngoài cửa sổ xẹt qua, cảm thấy vô cùng tẻ nhạt vô khi biết mình sắp chết, toàn bộ thế giới của tôi dường như đã phai màu, chuyện gì cũng chỉ như uống nước lã, nhạt nhẽo hết hoài nghi phải chăng là trái tim của mình đã chết trước cả cơ thể, trong khoảnh khắc bác sĩ công bố vận mệnh của mình, trái tim kia đã bị sấm sét giữa trời quang giáng cho một đạo hóa thành tro đã không còn là tôi nữa này, tại đây, chỉ còn là một cái xác không hồn tên Du sân tennis, Lilith đã tới trước, bên cạnh cô nàng còn có một người đàn ông tứ giới thiệu với tôi “Đây là anh họ của Lilith, Anthony, tháng trước mới từ Mỹ trở về.”A, năm nay liệu còn có người Trung Quốc nào dùng tên Trung Quốc nữa không?Tôi có lẽ phải theo trào lưu thôi, chọn một cái tên ngoại quốc cho mình, khiến cho người gọi vừa nghe xong đã giật nảy, nhớ mãi không như thế nào thì hay nhỉ? Napoléon vẫn chưa phải đặc biệt, dường như còn có chút lỗi thời, vậy thì Obama đí, tên này chắc hẳn hot đến khi chết, tôi có thể bảo người ta khắc trên bịa mộ của mình hắn là một người Trung Quốc, nhưng tến tiếng Anh của hắn là Obama. Sắp chết mà hồn nhiên gớm =~Tôi thiên mã hành không cả ngày trời, đến khi tinh thần hồi phục lại, chàng thanh niên tên Anthony tay phải đã vươn ra hơn nửa ngày, vẻ mặt thập phần xấu hổ. Phi mã hành không ngựa thần lướt gió tung mây, ở đây ý nói anh thả thần trí theo gió đóTôi vươn tay tùy tiện nắm lấy, miệng liền nói “Xin chào xin chào, tên tôi là Obama.”Kết quả ba người đồng loạt nhìn chằm chằm tôi, biểu tình gì cũng có,A, không tốt rồi, nghĩ đến mức nhập thần kết quả lại nói luôn ra cười cười với bọn họ, lộ ra một hàm răng rắng “Đừng khẩn trương như vậy, tôi chỉ đùa một chút, đùa một chút thôi.”

tôi sắp chết rồi