tôi thật sự không muốn làm nhân vật phản diện
Sự thật ở ngay trước mắt, cậu không thể không chấp nhận rằng: mình đã xuyên thư. Mà lại còn là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cậu từng đọc, xuyên thành một nhân vật cùng họ cùng tên khác mỗi khuôn mặt và cơ thể —— tấm bia đỡ đạn siêu uy tín aka vợ cũ của người tên "Diệp Hành" kia.
Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện! FULL - (Chương 87) - Tác giả Tam Thiên Phong Nguyệt Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Chương 13: Chú nhỏ thật sự được làm từ thủy tinh. Chương 14: Hắn chua quá rồi. Chương 15: Một mặt khác của cún nhỏ Tạ. Chương 16: Ông nói gà bà nói vịt*. Chương 17: Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang. Chương 18: Trải qua đêm Thất Tịch cùng con đi. Chương 19: Con thật sự có
Tôi Thật Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện; Chương 98: Lén quan tâm Tiểu Diệp khởi điểm Tôi Thật Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện Chương 98: Lén quan tâm Tiểu Diệp khởi điểm « Chương Trước. Quản Lý . Sửa Chương; Cài Đặt Hiển Thị
Chương 50: Kế hoạch. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sáng sớm hôm sau, Đường Vân quả nhiên tỉnh lại giống như lời bác sĩ nói. Chỉ là trạng thái của hắn không được
Ta Thật Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện A! - Tam Thiên Phong Tuyết - CB19926104 - Wattpad. Ta Thật Không Muốn Làm Nhân Vật Phả Niên hạ, đô thị tình duyên, hào môn thế gia, xuyên sách, thâm trầm bệnh kiều chó dữ công X không có tim không có phổi yên vui phái Đại tiểu thư
Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi Bankso Vn. Mọi người vào nhóm để xem truyện sớm nhất cũng như cách giải PASS nhé. 👇👇👇 Nhà QUÂN VŨ Thiên Hạ – Ngôi nhà của những con người yêu nghệ thuật ❤️ Tác giả Tam Thiên Phong Nguyệt Việt ngữ Quân Vũ Thiên Hạ Thể loại Niên hạ, Đô thị tình duyên, Hào môn thế gia, Xuyên thư Vai chính Đường Minh Hề thụ, Diệp Hành công Vai phụ Tổ hợp những chướng ngại vật trong tình yêu của hai người họ. Văn án 1Đường Minh Hề xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nam chính phế vật nghịch tập, trở thành vợ của nam cuốn tiểu thuyết này, vì để làm nhục nam chính, vợ của nam chính đã tìm mọi cách dằn vặt hắn, đánh đập hắn. Kết cục là bị nam chính bẻ gãy tay chân rồi ném xuống biển biển, để mặc cho cá mập cắn Minh Hề vừa mới xuyên qua …… Đương nhiên là phải nắm bắt thời gian mà ôm đùi nam chính rồi!Đối xử tốt với hắn, cho hắn ăn ngon, tặng hắn đồ để mặc, trở thành bạch nguyệt quang trong lòng mà……“Báo cáo Đường thiếu, Diệp Hành đã quỳ trong bão tuyết suốt một ngày một đêm rồi ạ!”“Báo cáo Đường thiếu, Diệp Hành đã bị treo ở cửa ba ngày ba đêm!”“Báo cáo Đường thiếu, Diệp Hành đi gặp tên ti tiện Đường Nặc kia rồi.” Tôi còn có thể làm gì để cứu vãn tình hình đây Văn án 2Trên vịnh Thanh La, Đường Minh Hề và Đường Nặc cùng bị bắt bắt cóc chĩa súng vào Đường Minh Hề, phía sau lưng là vách đá cao, là biển sâu nước xoáy.“Diệp thiếu, vợ và tình nhân, chọn một đi!”Đường Minh Hề run rẩy nói Diệp Hành, tôi không biết Hành nhấc mí mắt, hờ hững Đường Nặc, qua cái liếc mắt cũng không dành cho Minh Hề mất hết hy vọng, thả người nhảy xuống vách núi, chôn thây dưới đáy biển khi cậu chết, chỉ thấy Diệp Hành khẽ sửng sốt, sau đó hai mắt như thể đã nứt lâu sau đó, người ta nhìn thấy giám đốc tập đoàn quyền lực – Diệp Hành run rẩy quỳ trên mặt đất, lặp đi lặp lại tên của vợ mình. Trông hắn như thể đang phát điên mà ——Sau khi nhảy xuống biển, Đường Minh Hề điên cuồng bơi những 20km rồi lên được bờ, hai mắt ướt đẫm Ha ha ha ha ha ha cuối cùng ông đây cũng có thể được tự do rồi!! Giả chết cũng chỉ sướng trong nhất thời, giả chết cả đời thì sướng cả đời Cái chức Diệp phu nhân này ai muốn giữ thì giữ, ông đây đếch thèm! Lưu ý1. “Trái tim của anh là cục đá hay sao hả?” công x “Đúng đấy, tim của tôi là đá thì nàm thao!” Một tên bệnh kiều đáng sợ x Một kẻ vô tâm vô Có yếu tố truy thê. Tóm tắt ngắn gọnGiả chết chỉ sướng trong phút chốc, truy thê sướng cả đời. Bản dịch Phi Lợi Nhuận của Page QUÂN VŨ Thiên Hạ. Vui lòng không REUP khi chưa có sự cho phép! ❤️ Mong các bạn ủng hộ Page và nhóm dịch nhé ❤️ ❤️ Vote 5 sao ủng hộ tinh thần team dịch nha mọi người ơi ❤️ Edit Ngọc Anh, Nhi Nhi GIẢI KHÔNG RA PASS, VÀO ĐÂY TÌM ĐÁP ÁN~ MỤC LỤC 001 002 003 004 005 006 007 008 009 010 011 012 013 014 015 016 017 018 019 020 021 022 023 024 025 026 027 028 029 030 031 032 033 034 035 036 037 038 039 040 041 042 043 044 045 046 047 048 049 050 051 052 053 054 055 056 057 058 059 060 061 062 063 064 065 066 067 068 069 070 071 072 073 074 075 076 077 078 079 080 081 082 083 084 085 086 087 088 089 090 091 092 093 094 095 096 097 098 099 100 101 102 103 104 105 106 107 108 Gợi ý PASS Chương 8 – 10 Ai là người đã đan chiếc khăn quàng cổ cho Diệp Hành?, 10 ký tự, không viết hoa, không dấu, không cách. Chương 18 – 20 Đến thời điểm hiện tại, Tiểu Hề và Diệp Hành còn bao lâu nữa thì kết hôn?, 7 ký tự, tiếng Anh, không viết hoa, không cách. Chương 28 – 30 Món quà sinh nhật mà Đường Minh Hề tặng cho Diệp Hành là gì?, 9 ký tự, không viết hoa, không dấu, không cách. Chương 38 – 40 Ở chương 37, Đường Tiểu Hề được gắn với biệt danh nào?, 6 ký tự, không viết hoa, không dấu, không cách. Chương 48 – 50 Đường Minh Hề và Diệp Hành gặp lại nhau sau nửa năm tại hội nghị XX tài chính. XX là gì?, 10 ký tự, không viết hoa, không dấu, không cách. Chương 58 – 60 Lý Hiểu Vi rủ Tiểu Cầm và Đường Minh Hề đi xem buổi biểu diễn của ai?, 9 ký tự, không viết hoa, không dấu, không cách. Chương 68 – 70 Chiếc thuyền thứ 2 mà Diệp Hành “đạp” trong suy nghĩ của Đường Minh Hề là ai?, 8 ký tự, không viết hoa, không dấu, không cách. Chương 78 – 80 Đường Minh Hề, Vương Mẫn và Lý Hiểu Vi cùng đi xem gì?, 7 ký tự, không viết hoa, không dấu, không cách.
Chương 52 Bắt cóc Thấy vẻ mặt của Đường Nặc, giờ phút này, Đường Minh Hề cảm giác mình cũng không cần nhận bất cứ thứ gì của y. Không hợp lẽ thường, Đường Nặc lại thật sự sống lại? Chỉ là trước khi Đường Minh Hề vừa nhìn thấy vật phẩm xuất hiện trên dòng thời gian mà trước đây đáng lẽ không phải xuất hiện ở Minh Hằng, hơi nghi ngờ Đường Nặc. Chính cậu là người xuyên sách, cho nên đối với loại xuyên sách, sống lại, xuyên việc gì đó giống như chuyện nghìn lẻ một đêm làm cho người ta vô cùng nhạy cảm, theo bản năng sẽ liên tưởng đến việc nếu như cậu có thể xuyên vậy, vậy có khả năng Đường Nặc đã trọng sinh hay không? Vừa có nghi ngờ, Đường Minh Hề lập tức nghĩ tới chuyện mình bị đuổi giết ở bữa tiệc sinh nhật. Không sai, lần đuổi giết đó chắc là do Diệp Hành, hơn nữa người khởi xướng là tình nhân của cha Diệp Hành, cũng chính là Lê Viên. Lúc ấy Lê Viên muốn bắt cóc Diệp Hành, hơn nữa là muốn máu RH âm tính để cứu con trai Lê Tô của cô ta, chỉ tiếc là cô ta đã đoán sai. Mặc dù Diệp Hành và con trai Lê Tô là cùng một cha, nhưng Diệp Hành rất may mắn không có di truyền loại máu RH âm tính, ngược lại là chuyển sang Diệp Nguyệt di truyền loại máu hiếm thấy này. Đây cũng là lý do tại sao Lê Viên, bắt cóc Diệp Nguyệt lần thứ hai. Lúc ấy bắt cóc trong bữa tiệc sinh nhật, theo đạo lý mà nói thì mình chỉ nghe được mưu đồ bí mật của bọn cướp, cũng không nhìn thấy mặt người, nhiều nhất là đánh xỉu rồi ném qua một bên là được. Nhưng cuối cùng mình không hiểu sao bị ném xuống biển, Đường Minh Hề trăm cách cũng không có cách giải quyết tại sao hai người đần hơn tội phạm bắt cóc muốn sát hại mình mạo hiểm đắt đội với Đường gia. Nếu như mình bị người của Đường Nặc ném xuống biển thì cũng hiểu. Đêm đó có hai nhóm người, một bọn là bọn cướp do Lê Viên phái tới, đánh mình ngất xỉu. Một bọn là người của Đường Nặc, sau khi bọn cướp đánh mình ngất xỉu, thuận tay ném mình xuống biển, bổ thêm một dao cho xong. Quả thật Đường Nặc không có sai người giết mình, chỉ là y biết thời biết thế mà thôi. Một người mượn dao giết người. Có sự thông minh thì làm gì không tốt. Dùng để mưu hại anh của cậu. Bởi vậy, Đường Minh Hề đã suy nghĩ cẩn thận. Tại sao rõ ràng là mình chỉ ly hôn với Diệp Hành, cũng không giống như là tham ô tiền của Minh Hằng để đi cờ bạc, nhưng Minh Hằng vẫn xảy ra chuyện. Hơn nữa chi tiết cũng không khác với việc gặp chuyện không may trong tiểu thuyết, quả thật lại xuất hiện cảnh tượng này Ngoại trừ cậu là người xuyên sách có thị giác thượng đế, duy nhất có thể biết được chân tướng, cũng chỉ có Đường Nặc đã trọng sinh. Đường Minh Hề rơi nước mắt, đây là phó bản cấp bậc địa ngục gì chứ! Ứng phó với nam chính Diệp Hành có hào quang cũng đủ mệt mỏi rồi! Kết quả còn có thêm nhân vật trọng sinh số hai? Lần này mệt mỏi thật sự. Đây là một chuyện cá mặn có thể xử lý rất bình thường không có gì lạ hay sao, cậu còn không bằng đi làm con vật. Trong phòng vô cùng im lặng, im lặng đến trình độ quỷ dị. Sau khi Đường Minh Hề nói xong cũng không vội trả lời Đường Nặc, chỉ loay hoay với máy pha cà phê một cách chậm rãi, nấu một ly cà phê mà mình căn bản cũng sẽ không uống. Một lúc lâu, Đường Nặc mới mở miệng “Nhị ca, anh đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.” Giả vờ, cậu vẫn giả vờ. Đường Minh Hề vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng nụ cười không chạm đến mắt của cậu. Dù sao thì lấn át diễn xuất của Đường Nặc trước, không sợ nữa. “Có vẻ như bài học chết đi sống lại một lần vẫn chưa đủ, khiến cho cậu đủ dũng cảm để ra tay với anh của mình.” Bỗng nhiên Đường Nặc trở nên kích động “Tôi không có!” “Không có? Cậu không đẩy ngã bình phong thủy tinh sao?” “Đường Minh Hề anh bớt ngậm máu phun người, không phải chứ anh trai, tại sao có thể bị thương?” “Ồ, cậu đã chuẩn bị giết chết tôi, tốt nhất là giết luôn Diệp Hành, nhưng mà không nghĩ tới anh trai lại tới có đúng không?” “…” Đường Minh Hề hít một hơi thật sâu, đáy lòng cũng tự bội phục “Cậu đúng là người tài cao gan lớn.” Cũng không có thể thật sự ỷ vào một nhược điểm là “Đường Minh Hề”, cho nên nghĩ ra cách giết nhược điểm như vậy? Người qua đường xuyên sách như cậu cũng không nhìn được nữa rồi! Đường Nặc cậu coi thường trí thông minh của anh cậu như thế nào? Rất tốt, tên thật làm ra kẻ giết người, tôi đã học được rồi. Bây giờ, Đường Nặc không thèm giả vờ với Đường Minh Hề. Y giễu cợt “Làm sao anh biết tôi đã trọng sinh? Chẳng lẽ anh cũng có cơ hội gì đó, trọng sinh không thành?” Xin lỗi, tôi ở tầng ba, tôi xuyên sách. Đường Minh Hề không trả lời, nhưng Đường Nặc coi sự im lặng của cậu là cam chịu. Đường Nặc miễn cưỡng nở nụ cười “Cho dù anh biết chuyện thì đã sao, bây giờ cả gia tộc Đường gia đều ở trong tay của tôi. Anh cho rằng lời nói điên cuồng như nghìn lẻ một đêm của anh, nói ra thì ai tin?” “Nói không chừng Diệp Hành sẽ tin.” Trong lòng của Đường Minh Hề chắp tay trước lòng làm ra bộ dạng cầu nguyện Tôi xin lỗi, tiểu Diệp Hành, tôi muốn lợi dụng cậu một lần nữa! Vẻ mặt của Đường Nặc thay đổi khi nghe thấy tên Diệp Hành. Đường Minh Tây cố gắng vượt qua sự xấu hổ, bình tĩnh nói “Cậu cũng thấy rồi đó, Diệp Hành ở kiếp này khác với kiếp trước, đời này cậu ấy say mê tôi muốn chết. Nếu không thì tình nhân như cậu xen vào, xen vào lâu như vậy vẫn chưa lên vị trí Diệp phu nhân?” Thật xấu hổ, thật xấu hổ, thật xấu hổ, thật xấu hổ, thật xấu hổ, thật xấu hổ !!!! Trong lòng Đường Minh Hề có mấy vạn con gà trống cùng nhau gào thét, tay phải bình tĩnh nắm lấy tay ghế sô pha. Nghe thấy lời nói của Đường Minh Hề, Đường Nặc nhíu mày. Tình nhân? Thứ gì? Nhưng sự say mê của Diệp Hành với cậu hoàn toàn có thể nhìn thấy được, có lẽ hắn sẽ thực sự tin lời nói vô nghĩa của Đường Minh Hề. Đường Nặc siết chặt quả đấm theo bản năng. Đường Minh Hề nhìn thấy Đường Nặc thì thật sự có hơi kiêng kỵ, tinh thần không khỏi chấn động, ngồi ngay ngắn lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn. “Thật ra thì giữa chúng ta cũng không có mâu thuẫn quá sâu.” Đường Nặc Haha. Đường Minh Hề nói “Tôi biết kiếp trước làm rất nhiều chuyện có lỗi với Đường gia, nhưng tôi đã chết một lần rồi, ân oán kiếp trước cũng nên trả hết rồi.” Dù sao chuyện kiếp trước cũng không phải do tôi làm. “Cậu biết tính cách của tôi. Tôi không lòng dạ nào tranh giành gia nghiệp Đường gia với cậu, nó vào trong tay của tôi, cuối cùng cũng chỉ có thể không còn một mống.” Nghe đến đó, Đường Nặc từ từ ngồi ngay ngắn lại, trên mặt có hơi do dự. Đường Minh Hề nói “Thế nên hôm nay gọi cậu tới đây, là muốn giao dịch với cậu.” “Giao dịch gì?” “Rất đơn giản. Cậu muốn gia nghiệp của Đường gia, tôi chắp tay nhường cho cậu. Thứ tôi muốn cũng rất đơn giản, tôi muốn rời khỏi Ninh Thành.” “Anh nằm mơ.” Đường Nặc lắc đầu, những lời này là lời nói thật lòng của y, hơn nữa cũng không có mang bất kỳ ý trào phúng nào “Anh đã biết thực lực của Diệp Hành, vậy anh cũng có thể hiểu được, anh hoàn toàn không có cách nào rời khỏi cậu ấy. Đừng nói là Ninh Thành, coi như là Minh Hề Công Quán, anh cũng không ra được.” “Nếu như tôi chết thì sao.” Đường Minh Hề lạnh lùng lên tiếng. Đường Nặc dùng vẻ mặt “Anh đang nói chuyện ma quỷ gì vậy? nhìn cậu. Từng giây từng phút trôi qua, vẻ mặt của Đường Nặc từ chê cười biến thành kinh ngạc. Bởi vì vẻ mặt của Đường Minh Hề thoạt nhìn rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói đùa. “Anh điên rồi sao.” Tính cách tốt bụng của Đường Nặc cũng đánh bại sự nghiệp rồi. “Tôi không điên mới muốn rời khỏi Diệp Hành.” Đường Minh Hề dùng tình cảm để hành động, dùng ý để hiểu “Đổi lại là cậu, cậu trọng sinh bằng lòng kết hôn với kẻ thù không? Kiếp trước Diệp Hành đánh gãy tay chân của tôi, mạnh mẽ rút tủy sống của tôi thì không nói, còn nhốt tôi ở trong tầng hầm, thành một cái gói máu hình người. Đợi máu trên người của tôi không thể rút được nữa, cuối cùng ném tôi vào trong bầy cá mập, ngay cả mảnh vụn cũng không còn, dựa vào đâu mà cậu cho là tôi nói lời điên khùng?” “Nếu như tôi cam tâm tình nguyện kết hôn với cậu ấy, đó mới là điên thật rồi.” Đường Minh Hề không biết là nói cho Đường Nặc nghe, hay là nói cho mình nghe. Câu nói cuối cùng, giọng nói rất nhẹ. Cẩn thận suy nghĩ, Đường Minh Hề cũng chưa từng phát hiện mình nhớ rõ chuyện trước đó của Diệp Hành như vậy. Vẻ mặt Đường Nặc cũng khẽ biến hóa, xem ra là tin lý do của Đường Minh Hề. “Anh nói đơn giản, chẳng lẽ cam nguyện đi tìm chết thật sao?” “Cậu cũng đừng quan tâm, dù sao tôi sẽ chết là được rồi. Này đối với cậu mà nói là trăm lợi mà không có một hại, cậu không phải muốn Đường gia sao, sau khi tôi chết cậu sẽ hoàn toàn danh chánh ngôn thuận rồi.” Mặc dù trong lòng Đường Nặc còn nghi ngờ, nhưng Đường Minh Hề đã quyết tâm muốn đi chết. Hơn nữa y trọng sinh bắt được nhược điểm của Đường Minh Hề ở trong tay, giờ phút này cho dù là giả vờ, cũng có một ý định hợp tác. “Nhưng mà.” Giọng nói của Đường Minh Hề vang lên một nửa, đề tài xoay chuyển “Tôi có thể đưa Đường gia cho cậu, nhưng tôi cũng có vài yêu cầu.” “Yêu cầu gì.” “Thứ nhất, cậu phải cẩn thận chăm sóc anh trai, sau này cho dù anh ấy có tỉnh táo hay không, cậu phải đảm bảo anh ấy sẽ không bị Diệp Hành làm tổn thương.” Đường Nặc cười một tiếng “Nói nhảm. Cần anh phải nói, anh ấy là anh hai của tôi, tất nhiên tôi sẽ chăm sóc anh ấy.” Haha, tôi cũng là anh của cậu mà, tiểu súc sinh. Đường Minh Hề đưa ra hai ngón tay “Thứ hai, sau khi tôi chết, đưa tủy sống tôi lưu giữ trong kho máu cho Diệp Hành.” Đường Nặc mở to mắt “Anh thật sự bằng lòng đưa tủy sống cho cậu ấy?” … Rút ra thì cũng đã rút ra rồi, còn có cái gì nguyện ý hay không?! Đường Minh Hề nhớ tới hiện trường rút tủy sống thật thảm thiết vào mấy tháng trước, thật là thê thảm đến không nỡ nhìn. Còn vẻ mặt của cậu là cái gì đây? Được rồi, có thể hiểu được, suy cho cùng trong mắt của mọi người Đường Minh Hề là một tên cặn bã chỉ vì tư lợi. Trước khi tôi xuyên việt hiến lại máu cho quần chúng nhân dân. Đừng coi thường chính sách giáo dục của thiên triều có được không, đây là biểu hiện của chủ nghĩa nhân đạo và trách nhiệm xã hội, nhà tư bản như cậu thì biết cái gì. Đường Nặc nhìn tam quan cũng bị cải tạo, càng ngày càng xem không hiểu hành động của Đường Minh Hề. Vẻ mặt của y kỳ lạ nói “Còn gì nữa không?” Đường Minh Hề im lặng một lúc, “Tài sản tôi còn để lại, một phần quyên góp cho trung tâm bệnh máu bằng hình thức ẩn danh. Một phần dùng để lập quỹ khởi nghiệp cho thanh niên. Không phân biệt trình độ học vấn, tuổi tác, xuất thân, miễn là vượt qua cuộc xem xét và bảo vệ, có thể nộp đơn xin hai mươi vạn.” Làm con vật thật sự quá thảm, hy vọng tất cả công nhân đều có thể nhận được một khoản tiền để đi khởi nghiệp. Đường Nặc ngừng một lúc “Còn gì nữa không?” Đường Minh Hề thật sự không còn lời gì để nhắn nhủ nữa, suy nghĩ một lúc, lên tiếng “Sau này Minh Hằng cấm 996 đi, chín giờ đi làm, năm giờ tan làm, nhớ cho thêm nhân viên nhiều một chút.” … … “Anh không có gì nói với Diệp Hành sao?” Đường Nặc theo bản năng hỏi. “Không có.” Quả thật không có gì để nói nữa rồi. Đường Minh Hề mệt mỏi nhắm mắt lại, giống như thở dài “Đường Nặc, cậu cũng họ Đường, đừng làm chuyện có lỗi với Đường gia.” Vẻ mặt của Đường Nặc hơi ngơ ngác, cuối cùng không nói gì. Im lặng rời khỏi Minh Hề Công Quán. Đến giờ cơm, Diệp Hành đã trở lại. Đường Minh Hề cũng không biết Diệp Hành nhốt cậu ở Minh Hề Công Quán để làm gì. Chính cậu ấy nói muốn nhốt mình, tại sao nhìn lại là tiểu Diệp Hành thảm hại hơn! Buổi sáng rời giường làm xong điểm tâm mới ra ngoài đi làm, buổi trưa lại cố ý trở về làm cơm trưa, buổi tối cũng chạy về để làm cơm tối. Vừa đi làm vừa làm toàn chức chồng trụ cột, điệp viên 007 cũng không khổ như vậy. Vừa bắt đầu, sau khi Diệp Hành làm cơm xong, Đường Minh Hề còn rất có khí phách không ăn Tỏ vẻ mình vô cùng bất mãn việc bị giam lại. Kết quả thật sự có hơi đói, Đường Minh Hề không thể làm gì khác hơn là mỗi món ăn ăn một chút, sau khi ăn xong dùng đũa làm cho đều đặn lại, tạo ra cảm giác chưa ăn. Đến cuối cùng, hoàn toàn cam chịu! Ăn cơm thì sao, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn đói bụng đến sợ hãi. Sau khi Diệp Hành làm xong cơm tối, Đường Minh Hề đã tự giác ngồi ở trước bàn ăn. Thói quen thật sự là một thứ rất đáng sợ. Tối nay lúc Diệp Hành trở về, vẻ mặt rất mệt mỏi, làm cho lòng của Đường Minh Hề sinh ra cảm giác áy náy. Lúc ăn cơm cậu do dự một lúc, mở miệng nói “Thật ra thì cậu không cần ngày nào cũng trở về nấu cơm.” Bác sĩ dinh dưỡng có thể làm cho tôi. Diệp Hành chỉ đưa mắt nhìn cậu, lạnh nhạt trả lời một câu “Tôi trở lại giám thị anh.” “…” Có cần phải trực tiếp như vậy không! Đường Minh Hề dùng sức đâm hai cái vào bát cơm. “Hôm nay anh gặp Đường Nặc, anh đã nói gì?” “Dù sao cũng không nói xấu cậu.” Đường Minh Hề mặc kệ hắn. Ai biết Diệp Hành dừng lại một chút, mặt không thay đổi lên tiếng “Không phải nói tôi say mê anh muốn chết hay sao?” … … Rất tốt, Đường Nặc, cậu hoàn toàn đắc tội với tôi. Đâm chọc với nam chính là sự trả thù của cậu sao? Nói xấu sau lưng còn bị người trong cuộc nghe thấy, cảnh tượng chết chóc như vậy không chỉ xảy ra một lần ở trên người của Đường Minh Hề. Không hợp lẽ thường chính là bây giờ cậu đã quen rồi, giống như có thứ gì đó cắt đứt đầu óc, bỗng nhiên cậu trở nên vô cùng bình tĩnh. Quan tâm những thứ kia làm gì? Tôi cũng là người sắp chết rồi, người chết lớn nhất đó biết chưa tiểu Diệp Hành! Sau khi ăn xong, đột nhiên Diệp Hành nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói rằng Diệp Nguyệt đã vào phòng cứu hộ thêm một lần nữa. Đường Minh Hề ở một bên nghe thấy, giọng nói có hơi căng thẳng. Tốt nhất là Diệp Hành đi mấy tiếng, tối nay Đường Minh Hề cũng không ngủ, tháng bảy ở Ninh Thành đã vào trời bão, lúc ba giờ bên ngoài bỗng nhiên có một cơn mưa to, sấm sét vang dội, đánh thức Đường Minh Hề. Cho đến rạng sáng bốn giờ, phòng khách mới truyền đến tiếng động, Diệp Hành kéo thân thể mệt mỏi đến chịu không chịu về đến nhà. Đường Minh Hề lén mở ra một cái khe cửa, đèn phòng khách sáng chói, Diệp Hành ngồi trên ghế sô pha, rất lâu cũng không lên tiếng. Dựa theo tuyến thời gian gốc, bây giờ tình hình của Diệp Nguyệt đã không tốt lắm, hơn nữa ở trong bản gốc, thời gian này “Đường Minh Hề” đã bị giam lại để rút tủy sống, làm sao giống như bây giờ an toàn ở trong nhà như vậy. Ngoài cửa sổ lại có thêm một tiếng sấm, Đường Minh Hề giật mình lui về phía sau một bước, lộ ra tiếng động. Diệp Hành nhìn theo tiếng, vừa đúng lúc nhìn thấy Đường Minh Hề ở lầu hai. Ban đêm sấm chớp vang dội như vậy, trước kia đã từng có. Đường Minh Hề vội vàng đóng cửa phòng ngủ, nhảy lên trên giường giả vờ ngủ. Qua một lúc, cậu cảm thấy cửa phòng ngủ bị mở ra, hơn nữa chăn đệm còn lún xuống một lỗ. Trong lòng Đường Minh Hề kinh ngạc, một giây sau cũng cảm thấy sau lưng có nhiệt độ truyền đến. Cậu bị Diệp Hành ôm vào trong lòng, Đường Minh Hề theo bản năng muốn tránh thoát. “Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của Diệp Hành lộ rõ vẻ vô cùng mệt mỏi “Để cho tôi ôm một lúc.” Đường Minh Hề … “Cậu chưa cởi quần áo.” Cởi áo khoác rồi hãy lên giường, xin đấy. “Anh hy vọng tôi cởi quần áo ôm anh?” Có biết xấu hổ hay không, ai có ý này chứ. Đường Minh Hề hơi không được tự nhiên, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích. Cậu quay đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Diệp Hành, nhìn chằm chằm như vậy một lúc lâu. Cho đến khi trời sắp sáng, Đường Minh Hề mới chậm rãi nhắm mắt lại, giống như là muốn vĩnh viễn nhớ kỹ mặt của hắn. Ngày bảy tháng tám, cuối cùng cũng tới ngày kết cục của việc chôn ném Đường Minh Hề xuống biển tiểu thuyết gốc. Sáng sớm hôm đó, Diệp Hành thức dậy đi làm ở Minh Hằng. Đây là lần đầu tiên hắn ngủ trong phòng ngủ của Đường Minh Hề, khi hắn thức dậy vẫn còn hơi sững sờ, giống như chưa quen. Đường Minh Hề cũng không nói gì, cho đến khi Diệp Hành đi tới cửa, bỗng nhiên cậu lên tiếng “Em gái của cậu sẽ không sao đâu.” Diệp Hành hơi sửng sốt một chút, Đường Minh Hề há miệng, bổ sung thêm một câu “Cậu không cần quá lo lắng.” Buổi trưa, mây đen giăng đầy Ninh Thành, dường như trời sắp mưa to. Hôm nay Đường Minh Hề cũng rất im lặng, cậu ngồi ở Công Quán một lúc lâu, cuối cùng đợi đến khi ở cửa truyền đến tiếng động cơ. Đến rồi! Mặc dù đã lên kế hoạch cho việc trốn chạy từ lâu, nhưng ngày hôm nay thật sự đã đến, trong lòng Đường Minh Hề cũng không nắm chắc quá nhiều. Nhưng mà tên đã lắp vào cung, không bắn không được. Đường Minh Hề tránh hộ vệ chung quanh, gần như là sắp chạy ra khỏi Minh Hề Công Quán, một chiếc Porsche màu đen im lặng dừng ở cửa. Trên xe chính là Lê Viên hơn nửa tháng không gặp. Đường Minh Hề không nói hai lời liền chui lên trên xe, ngồi xuống mới thấy Đường Nặc đã hôn mê bất tỉnh. !!! “Làm sao cô lại làm cho cậu ấy ngất xỉu rồi? Không đúng, tại sao cô lại bắt cậu ấy?” Tình huống này là như thế nào?? Không đúng kịch bản??? Lúc đầu cậu chỉ đồng ý với Lê Viên tự biên tự diễn một cuộc bắt cóc, sau đó cậu làm trò trước mặt Diệp Hành, nhảy xuống từ trên vách đá Thanh La Loan để giả chết thoát thân. Thuận lợi hoàn toàn nội dung “Nhảy xuống biển” trong kịch bản, có thể không chết là cái kết hoàn mỹ. “Nói nhảm, cậu thấy ai bắt cóc mà không làm cho người khác ngất xỉu chưa? Chẳng lẽ chờ người bị hại chạy lên xe một cách vui vẻ sao?” … … “Ngoại trừ cậu.” Lê Viên bình tĩnh bổ sung thêm một câu. Đường Minh Hề nâng trán “Cảm ơn không cần nhắc lại! Nhanh chóng đưa Đường Nặc về đi, tôi không kêu cô trói cậu ấy!” Lê Viên khẽ mỉm cười, sắc mặt dữ tợn đến nói không nên lời “Đây là ân oán cá nhân của tôi và súc sinh Diệp Hành, cậu cũng không cần quan tâm.” Việc đã đến nước này, cơ hội chạy chỉ có một lần, Đường Minh Hề cũng không cần biết nhiều như vậy. Cậu ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời âm u, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, một lúc đừng có mưa! Đường Minh Hề quay đầu, vừa quay đầu thấy Lê Viên mỉm cười u ám, cậu còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên cảm thấy phần gáy đau nhói, sau đó lại vô cùng choáng váng. Một giây sau, Đường Minh Hề mang theo vẻ mặt khó tin hôn mê bất tỉnh. Chờ khi cậu tỉnh lại lần nữa, người đã không còn ở trên Porsche. Gió mạnh ở vách đá Thanh La Loan suýt nữa đẩy cơ thể của cậu ngã xuống đất. Hai tay của Đường Minh Hề bị trói ở phía sau, vừa mới ngẩng đầu, lại thấy trước mặt có họng súng đen ngòm. Không thể không nói quả nhiên Lê Viên là người chuyên nghiệp, đây cũng quá chuyên nghiệp rồi. Đường Minh Hề hơi cảm thấy buồn cười. Một giây sau, hình như Đường Nặc bị ngất xỉu ở bên cạnh cũng từ từ tỉnh lại. Sau khi thấy rõ tình cảnh bây giờ, khuôn mặt trở nên trắng bệch. Đây là… Bắt cóc? Muốn tiền hay là muốn mạng? “Đường Minh Hề, đã xảy ra chuyện gì?” Đường Minh Hề … Vốn dĩ là kế hoạch chạy trốn của tôi. Nhưng mà bây giờ nhìn lại có hơi thất bại, nhưng mà cũng đừng sợ, chắc là còn cơ hội ngăn cản cơn sóng dữ. Không đợi Đường Minh Hề lên tiếng, cách đó không xa trên trực thăng có một cô gái dịu dàng bước xuống. “Tỉnh rồi?” Lê Viên đi thẳng về phía Đường Nặc, móng tay sơn đỏ nâng cằm của Đường Nặc lên, vẻ mặt sợ hãi của đối phương rơi vào trong mắt của mình. “Cô là ai?” Bởi vì sợ hãi cho nên Đường Nặc co rúm lại. Giống thật đấy. Năm đó mình cũng sợ hãi bất lực như vậy. Nhưng mà Diệp Hàng Trạch vẫn không cho Trì Doãn. “Cậu chính là tình nhân của tên súc sinh Diệp Hành?” Lê Viên nhìn y một cái “Tôi rất tò mò, con trai của Diệp Hàng Trạch sẽ lựa chọn như thế nào.” Người phụ nữ cúi người, nhẹ nhàng lên tiếng ở bên tai của Đường Nặc “Cậu đoán xem, nếu như hôm nay hai người các cậu chỉ có thể có một người sống, cậu cùng Đường Minh Hề, nó sẽ chọn ai?” Chương trước Mục lục Chương sau
tôi thật sự không muốn làm nhân vật phản diện